Tề Mẫn Mẫn nghe thấy ba nọi vậy, lập tức giơ ngón cái lên, luôn miệng khen: “Hay! Hay! Hay!”
Cô đã qua cái tuổi phản đối ba kết hồn rồi. Nhưng cô thật sự vui vẻ khi ba và Dương Nguyệt Quyên ly hôn. Người đàn bà này quả thật không xứng với vị trí ‘Tiếu phu nhân!’. Khi ba ly hôn, cô sẽ tìm cho ba một người phụ nữ tốt hơn.
“Không ký! Chúng ta, sẽ chống mắt nhìn xem…..ông đuổi tôi ra ngoài bằng cách nào!” Dương Nguyệt Quyên đau đớn cắn răng.
“Có khí phách!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nhìn Dương Nguyệt Quyên, chậm rãi thêm vào: “Không cần bà phải lo, ba vợ sẽ không có vấn đề!”
“Chỉ có một kêt quả, vấn đề là thời gian mà thôi!” Tề Bằng Trình gật đầu, thản nhiên nói.
Đối với sự hiểu biết của ông với Dương Nguyệt Quyên, ông đã chuẩn bị tâm lý bà ta sẽ không ký tên rồi.
Muốn ly hôn thì phải dựa vào pháp luật nhưng ly thân thì không sao.Bạn nào muốn đọc full liên hệ:
“Đúng! Ba mới có 41 tuổi hoa, đúng vào giai đoạn hấp dẫn nhất đó. Nhưng mà bà Dương à, bà xác định thêm hai năm nữa thì có thể gả được cho người đàn ông khác sao?” Ánh mắt Hoắc Trì Viễn nhìn sang Dương Nguyệt Quyên, trào phúng cười hỏi.
Khuôn mặt quyến rũ của Dương Nguyệt Quyên trở nên vặn vẹo vì phẫn nộ: “Thà phá bỏ một ngôi miếu chứ không phá bỏ một cuộc hôn nhân! Hoắc Trì Viễn, cậu chờ chịu báo ứng đi!”
“Bị đuổi khỏi nhà chính là báo ứng của bà! Tôi sẽ sống tốt. Không tin? Chúng ta cược đi!” Hoắc Trì Viễn cười tà mị.
“Hoắc Trì Viễn, anh là tên khốn nạn!” Tề Lạc đứng khỏi ghế sô pha, phẫn nộ rống to. Cô ta vừa mở miệng đã bị người ta ấn xuống ghế sô pha.
“Đừng nhúc nhích! Nếu động đậy nữa tôi sẽ không khách khí đâu!” Người mặc áo đen lạnh lùng uy hiếp.
Tề Lạc sợ tới mức run lên cầm cập.
Hoắc Trì Viễn và những người này chẳng khác gì xã hội đen cả, một đám người dũng mãnh, cường tráng. Có lẽ chỉ cần một quyền thôi đã khiến cô ta hôn mê rồi.
Cố nén phẫn nộ, cô ta biết điều im lặng.
“Cô cứ tiếp tục tranh luận. Chắc chắn mẹ cô sẽ càng đau đớn thôi!” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng cười, “Yên tâm là tôi có rất nhiều cách để bà ta cảm nhận đau đớn!”
“Anh rể, mẹ con em sai rồi! Anh là đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân. Tha cho mẹ con em được không?” Tề Lạc thấy không thể cứng rắn thì bắt đầu dùng cách khác, nhỏ giọng tội nghiệp nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Mẹ con cô hại chết hai mạng người, đây là lỗi nhỏ sao? Lúc trước hai người độc ác hại chết ông ngoại, lén lút hại Tiểu Nhiễm giờ mới chịu một chút đau đớn mà không chịu nổi rồi hả?” Hoắc Trì Viễn trào phúng hỏi lại.
“Mẹ con em không phải cố ý muốn chọc ông ngoại tức chết! Là ông ngoại quá nhỏ mọn. Còn việc lén hại chị thì anh rể đã hiểu lầm…..”
Tề Lạc chưa nói hết đã bị người mặc áo đen hung hăng tát một cái.
Cô ta mở trừng mắt, té xỉu trên ghế sô pha.
“Rốt cuộc cũng yên tĩnh!” Hoắc Trì Viễn nhìn ngón tay, nhẹ nhàng nói.
Dương Nguyệt Quyên giận mà không dám nói gì.
Vương Giai Tuệ nói nhỏ với Tề Mẫn Mẫn: “Cố tiên sinh thật mạnh mẽ!”
“Tất nhiên!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo cười, “Anh ấy có thể đối tốt với bạn giống như rót mật nhưng khi anh đã ác độc thì sẽ khiến người ta sống không bằng chết.”