“Được, anh đồng ý với em!” Âm thanh của Hoắc Nhiên có chút khàn khàn.
Nghe được cô không tính hứa hẹn, anh cực kỳ cảm động.
Đột nhiên ở chân trời xẹt qua một đạo lưu tinh, Hoắc Nhiên lập tức cầu nguyện ở trong lòng, anh muốn trao hết toàn bộ tình yêu cho cô, để cô thông suốt phóng khoáng, cùng cô trở thành một đôi uyên ương vô ưu vô lự.
Hôn nhân sẽ không phải là nấm mồ của tình yêu, mà là nơi bắt đầu.
Nhìn đến sao băng, Vương Giai Tuệ cũng kích thích làm chuyện lần đầu tiên trong đời, hai tay tạo thành hình chữ thập đặt ở trước ngực, yên lặng cầu nguyện. Cô hi vọng sự nghiệp của mẹ ngày càng thuận lợi, hi vọng chính mình có được một phần tình yêu tốt đẹp.
Mở to mắt, nhìn thấy gương mặt của Hoắc Nhiên gần trong gang tấc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền ửng đỏ: “Em… cát bay vào mắt em…”
“Anh thổi cho em.” Hoắc Nhiên cười, tiếp sát vào đôi mắt cô.
Vương Giai Tuệ biết lời nói của mình bị anh nhìn thấu, mặt đỏ càng lợi hại hơn: “Em hi vọng… hai ta có thể… trường trường cửu cử!”
“Anh cũng thế!” Hoắc Nhiên đặt nụ hôn lên mí mắt cô, kích động nói.
Trường trường cửu cửu, đơn giản nhất, nhưng cũng khó thực hiện nhất.
Anh đã qua giai đoạn tuổi trẻ kích thích, không mong oanh oanh liệt liệt, nhưng cầu trường trường cửu cửu.
Vương Giai Tuệ gắt gao ôm lấy anh: “Hoắc Nhiên!”
Cô không giống anh, thích đặt tình yêu trên bờ môi. Nhưng cái ôm của cô đã nói thay tất cả.
Hoắc Trì Viễn nói chuyện điện thoại xong, trở lại phòng khách, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn và ba vợ vẫn đang chơi cờ nhảy, anh liền ngồi bên cạnh cô, nhàn nhã bắt chéo chân, vừa theo dõi cuộc chơi vừa uống cà phê.
Tề Bằng Trình nhìn thấy anh thong dong như vậy, liền cười nói với con gái:”Gọi Hoắc Trì Viễn vào chơi đi. 3 người chém giết mới vui.”
“Anh ấy sẽ không lãng phí thời gian vào mấy trò chơi IQ thấp như này đâu.” Tề Mẫn Mẫn cười lắc đầu.
Tề Bằng Trình nhíu mày, nhìn Hoắc Trì Viễn đang cười nhạt:”Bảo bối, con đang kéo thấp chỉ số thông minh của ba sao?”
Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay của ba làm nũng nói:”Ông già, chỉ số thông minh thấp chính là bảo bối của ba đó. Ba cưng chiều con nên mới chơi với con.”
Tề Bằng Trình vui vẻ cười rộ lên:”Nha đầu nhà chúng ta đúng là đáng yêu mà!”
Tề Mẫn Mẫn làm mặt quỷ với ba.
Hoắc Trì Viễn vẫn lấy thân phận là “khán giả” thưởng thức nhìn hai cha con nhà này nói qua lại.
Không thể phủ nhận, ba vợ và Tề Mẫn Mẫn là đôi ba con tình cảm nhất mà anh từng gặp, bọn họ cũng không hề che giấu sự yêu thương lẫn nhau.
Có đôi khi anh cảm thấy mình đứng bên cạnh cha con họ cứ giống như cái bóng đèn.