“Ai coi nó là anh chứ?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt đoạt lấy con gấu bông, ném lên giường, “Trời lạnh, em ôm nó sưởi ấm. Bác sĩ Mông Cổ, anh đừn có nghĩ nhiều!”
Hoắc Nhiên nhíu mi một chút, cười ôm lấy thắt lưng Vương Giai Tuệ, mê hoặc nói:”Ôm anh còn ấm hơn.”
“Không cần!” Vương Giai Tuệ trừng mắt, bất mãn phùng má.
“Anh cần!” Hoắc Nhiên bá đạo túm lấy Vương Giai Tuệ ném lên trên giường, ôm chặt.
“Anh bỏ ra!” Vương Giai Tuệ vừa thẹn vừa giận.
Cô mới thừa nhận hẹn hò mới được mấy tiếng, mà giờ anh đã muốn từng bước nằm lên giường của cô?
Tên lang băm này!
Hoắc Nhiên kéo chăn đắp lên hai người, mệt mỏi nói:”Buồn ngủ quá! Ngủ thôi!”
Nói xong, anh ôm lấy Vương Giai Tuệ, nhắm mắt lại.
Vương Giai Tuệ lần đầu tiên thân mật với Hoắc Nhiên như vậy, bất an nháy nháy mắt.
Hơi thở của anh gần như vậy, nồng nàn như vậy, tim cô muốn bật ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Có lẽ là thật sự mệt mỏi, Hoắc Nhiên thiếp đi rất nhanh.
Nhìn anh hít thở đều đều, Vương Giai Tuệ có chút đau lòng nhìn Hoắc Nhiên.
Đúng là anh mệt muốn chết rồi. Đã thế còn không về nhà nghỉ ngơi mà chạy đến đây thăm cô.
Anh yêu cô bao nhiêu vậy?
Không hề suy nghĩ miên man, không hề kháng cự sự thân mật này, Vương Giai Tuệ giang hai tay ôm chặt thắt lưng Hoắc Nhiên, vùi mặt vào lồng ngực anh.
Nhiệt độ nóng ấm trên cơ thể Hoắc Nhiên nói cho cô biết, đây không phải là giấc mơ, anh thật sự đã về rồi!
Rất nhớ anh!
Tuy anh đang ở ngay bên cạnh, nhưng cô vẫn rất nhớ anh!
Sáng hôm sau, Hoắc Nhiên mở to mắt, nhìn thấy Vương Giai Tuệ thì vui mừng tươi cười.
“Tỉnh rồi?” Vương Giai Tuệ nhìn thấy Hoắc Nhiên tỉnh dậy, mới dám nhúc nhích.
Cảm đêm qua anh ôm cô thật chặt.
Cô sợ đánh thức anh, nên không dám giãy dụa, để mặc cho anh ôm.
“Anh ngủ bao lâu rồi?” Hoắc Nhiên nhìn ánh mặt trời đã muốn chiếu đến đầu giường, liền nheo mắt hỏi.
“9 giờ.” Vương Giai Tuệ ngồi dậy, nói với Hoắc Nhiên “Em đi làm bữa sáng, anh nằm thêm một lát đi.”
“Sao anh lại có cảm giác chúng mình như vợ chồng lâu năm vậy?” Hoắc Nhiên hai tay đặt sau đầu trêu chọc nói.
“Anh không muốn ăn sáng đúng không?” Vương Giai Tuệ hung hãn hỏi lại.
“Đầu óc của anh vẫn còn nghĩ về đêm qua. Bữa sáng là cái gì vậy? Không rảnh lo lắng?” Hoắc Nhiên tà tà cười nói.
“Đêm qua? Đêm qua cái gì cũng không xảy ra!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt trả lời.
“Tiểu hạt tiêu, mười năm tu luyện cùng một thuyền, câu sau là gì?” Hoắc Nhiên ngẩng đầum cười hỏi.