Trịnh Húc cười vỗ lưng Lynda, bắt đầu công việc.
Lynda thu hồi tâm trạng vui đùa, cũng chuyên chú thảo luận.
Tề Lạc về nhà, nhìn thấy ba đang ngồi phòng khách uống trà, lền chạy tới, gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói:”Ba, bác sĩ nói ba không được uống trà đặc.”
“Chỉ là trà hoa lài, không đặc.” Tề Bằng Trình thản nhiên cười cười.
Tuy Tề Lạc cũng là con gái ông, nhưng cô không có cách nào làm ông cảm động.
Vì sao?
Là do ông bất công?
Chẳng lẽ vì thế, cho nên Dương Nguyệt Quyên mới có thể bằng mọi cách vơ vét công ty, vì mẹ con cô tranh thủ giành lấy lợi ích?
“Trà hoa lài cũng là trà!” Tề Lạc để cặp sách trên sô pha, “Con đi pha nước trái cây cho ba!”
Nói xong, Tề Lạc liền chạy vào nhà bếp.
Cô biết sự khách biệt lớn nhất giữa cô và Tề Mẫn Mẫn chính là sự hiền lành, cô muốn phát huy ưu thế lớn nhất của mình, đè Tề Mẫn Mẫn xuống, để ba biết đứa con gái này cũng tốt lắm, hoặc phải nói là tốt nhất.
Đứa con gái tùy tiện như Tề Mẫn Mẫn, chỉ biết làm nũng, sẽ thế nào?
Pha một ly nước dứa tươi, cô bưng nước chậm rãi đi ra khỏi nhà bếp:”Ba, trong tủ lạnh chỉ có dứa. Ba nếm thử xem có chua không, nếu chua con sẽ cho thêm đường.”
Tề Bằng Trình nhận lấy nước dứa, cười nói:”Chỉ cần con không bắt chước mẹ con, con vẫn là con gái ngoan của ba.”
Tề Lạc lập tức cảm động hốc mắt đỏ hồng. Cô dựa vào lòng ba:”Ba, con sớm đã biết sai rồi. Con sẽ không lại theo mẹ học cái xấu nữa.”
“Tốt lắm.” Tề Bằng Trình vui mừng sờ sờ mái tóc Tề Lạc.
Nếu như do sự bất công của ông đã gây ra tất cả những chuyện này, vậy ông mới là người đáng tội nhất.
Đối với Tề Lạc mà nói, ông thực sự không phải là một người cha tốt.
Hi vọng có thể bù đắp lại cho cô tình cảm thiếu thốn trước kia.
“Ông chủ, ông có muốn ăn cơm không?” Giúp việc nhìn thấy Tề Lạc đã về, lập tức bỏ thùng rác xuống, cung kính hỏi.
“Có thể.” Tề Bằng Trình gật gật đầu.
Tề Lạc nhìn thấy giúp việc tay cầm thùng rác đi thẳng vào nhà bếp, lập tức chán ghét nhíu màu:”Cô ơi, cô rửa tay đi đã rồi hẵng dọn cơm!”
Tề Bằng Trình nhìn Tề Lạc liếc mắt một cái.
Giúp việc nhanh chóng xin lỗi:”Cô hai, thực xin lỗi. Tôi quên mất.”
Cô biết cô hai này trước mặt người thì ngọt ngào, sau lưng thì tính tình độc ác, cho nên có chút nơm nớp lo sợ, rất sợ vị tiểu thư này không vừa lòng sẽ sa thải mình. Nhà cô cần tiền lương chu cấp của cô để cho em trai học đại học.
“Còn không mau đi rửa tay? Dài dòng!” Tề Lạc quên mất phải che dấu, vẻ mặt chán ghét.