Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 499


Lần này Hoắc trì Viễn không chút nào che dấu, gửi qua một chữ: Nhớ!


Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi lại: Có bao nhiêu nhớ?


Hoắc trì Viễn: Phi thường nhớ!


Tề Mẫn Mẫn: Phi thường là ở mức độ nào?


Hoắc trì Viễn: Nhớ em đến không ngủ được. Bé con, mở video clip, anh muốn nhìn em!


Trái tim Tề Mẫn Mẫn liền bị hạnh phúc bao phủ rồi.


Hoắc trì Viễn đây là không thể rời cô sao?


Cô đứng lên, lấy bút ghi hình từ trên bàn qua, một lần nữa nằm úp sấp trên giường.


Sau khi kết nối video clip xong, Cô liền cười làm mặt quỷ với Hoắc trì Viễn: “Chú, anh ngủ được chưa?”


Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nhìn cô: “Nhìn thấy em lại càng không ngủ được rồi.”


Tề Mẫn Mẫn gửi qua màn hình một nụ hôn gió: “Như vậy được chưa?”


Hoắc trì Viễn không bỏ qua cho cô nói: “Không đủ.”


Mặt Tề Mẫn Mẫn lập tức đỏ rực lên: “Người xấu! Em đi ngủ! Ngủ ngon!”


Hoắc trì Viễn lập tức ngăn cản cô: “Bé con, giữ nguyên như thế, để anh nhìn em ngủ.”


”Chú, anh có thể đừng nhàm chán như vậy được không?” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng nói.


Anh như thế nào mà càng ngày càng thích quấn cô rồi?


Cô thậm chí không nhận ra anh!


Hoắc tổng lãnh huyết bá đạo của cô đi đâu rồi?


Đây rõ ràng là câu chuyện về một chú cừu nhỏ cầu xin chủ nhân yêu thương mình!!


“Anh sợ em đá chăn.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói.


Nghe được lời anh nói, hốc mắt Tề Mẫn Mẫn bắt đầu phiếm hồng: “Anh mất tích cũng được nửa tháng rồi, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em, một chút cũng không quan tâm em có đá chăn không, có bệnh hay không, có khổ sở không, có nhớ anh hay không…”


Nói xong, Tề Mẫn Mẫn liền kiềm chế không nổi khóc lên.


Hơn một tháng này cô oan ức đều không nói với người khác, quật cường nuốt nước mắt xuống, cười đến sáng lạn.


Hoắc trì Viễn đã thấy nước mắt của cô, lập tức đau lòng ngồi dậy. anh cầm ipad, đưa ngón tay đến mặt cô, xuyên qua màn hình lau nước mắt cho cô: “Nha đầu, đừng khóc! Đều là lỗi của anh!”


“Chúng ta không có lỗi, là vận mệnh sai lầm rồi.” Tề Mẫn Mẫn thương tâm lau nước mắt.


“anh đi tìm em!” Hoắc trì Viễn đau lòng không biết làm sao. Anh đặt ipad đến đầu giường, mở tủ quần áo lấy một bộ quần áo hưu nhàn mặc lên, rồi chạy đi.


Tuy đã là đêm khuya, nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều xe, Hoắc trì Viễn bắt đầu oán hận thành phố A phồn hoa. Đèn đỏ, anh sốt ruột vỗ tay lái.


Hiện tại 1 phút đối với anh cũng là chậm, hận không thể có một đôi cánh để bay đến bên cạnh Tề Mẫn Mẫn.


Anh muốn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, thay cô lau nước mắt.


Nhìn đèn đỏ chói mắt, anh thật muốn tìm một khẩu súng để bắn nát nó, sau đó đi tiếp.


Rốt cuộc cũng hết đèn đỏ, anh lập tức nhấn mạnh chân ga, vội vàng đi tiếp.


Tề Mẫn Mẫn khoác áo khoác đứng ở ban công, trong tay nắm di động, tâm tình mâu thuẫn nhìn cửa lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK