“Rõ ràng là tôi thắng, tại sao lại cảm thấy tôi thua thế nhỉ?” Tô Hoán sờ sờ mũi.
Anh ta — một đại minh tinh, đi đến đâu đều có người săn đón. Nhưng chỉ có Tề Mẫn Mẫn này lại chẳng coi anh là gì.
Khó trách Hoắc Trì Viễn và Ninh Hạo đều yêu cô như vậy.
Quả thật, không giống người thường.
“Hôm nào rảnh, hai ta lại đấu một trận, cạnh tranh công bằng một chút!” Hoắc Trì Viễn cười, an ủi Tô Hoán.
Anh thắng Ninh Hạo, đến lượt khi đấu với Tô Hoán, lúc thua cũng không hề mất mặt. GIống như lời Tề Mẫn Mẫn nói, Tô Hoán thắng nhờ may mắn.
“Một lời đã định!” Tô Hoán xoa tay.
“Không phải anh nói muốn mời khách sao? Đi thôi!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Tô Hoán đối với thành phố A không hề quá quen thuộc, cho nên anh nhờ Ninh Hạo chọn cho mình một căn phòng u tĩnh tại một hội quán tư nhân.
Đồ ăn được bưng lên, Hoắc Trì Viễn liền cầm đũa gắp rau cho Tề Mẫn Mẫn. Nhưng bàn tay lại không nghe đại não chỉ huy để đồ ăn rơi trên mặt bàn.
Không chỉ Tề Mẫn Mẫn, mà ngay cả Tô Hoán cùng Ninh Hạo đều kinh ngạc nhìn về phía anh.
Hoắc Trì Viễn nở một nụ cười xin lỗi, lại cầm chiếc đũa khác lên gắp rau cho cô, kết quả giống nhau, đồ ăn một lần lại rơi xuống mặt bàn.
Tề Mẫn Mẫn lập tức túm lấy chiếc đũa của Hoắc Trì Viễn, cầm ngón tay anh nói: “Hoắc Trì Viễn, có phải vừa rồi chơi bóng đã dùng sức quá nhiều ở tay làm tổn thương đến ngón tay rồi phải không?”
“Không việc gì. Đừng khẩn trương như vậy.” Thanh âm Hoắc Trì Viễn khàn khàn trấn an Tề Mẫn Mẫn.
“Còn nói không có việc gì? Cầm chiếc đũa anh cũng không cầm nổi rồi!” Tề Mẫn Mẫn một bên xoa xoa các ngón tay cho anh, một bên thương tâm đỏ hốc mắt.
Là cô quá sơ ý, vậy mà lại không phát hiện ra điều khác lạ lúc Hoắc Trì Viễn chơi bóng.
Ngón tay anh ngay cả đũa cũng không cầm nổi, làm sao có thể nắm chặt vợt bóng bàn đây? Thua cũng là chuyền quá đỗi bình thường!
Ninh Hạo lo lắng nhìn Hoắc Trì Viễn: “Cố tiên sinh, có muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút hay không?”
“Bệnh cũ thôi. Nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Hoắc Trì Viễn cười lắc đầu.
Tề Mẫn Mẫn biết Hoắc Trì Viễn không thừa nhận đau đớn là sợ cô tự trách, nước mắt cô cứ thế không thể khống chế được mà rơi xuống: “Đều là lỗi của em. Hoắc Trì Viễn, anh mắng em một câu đi.”
Tô Hoán nghe thấy lời Tề Mẫn Mẫn nói, nhìn thấy thương tiếc trong mắt Hoắc Trì Viễn, liền bừng tỉnh đại ngộ: “Chẳng lẽ tai nạn xe cộ năm đó đã làm tổn thương đến ngón tay Cố tiên sinh, cho nên anh mới bỏ y theo thương?”
Hoắc Trì Viễn không có trả lời câu hỏi của Tô Hoán, chỉ là ánh mắt thâm trầm có liếc qua Tô Hoán một cái.
Tô Hoán làm sao có thể biết rõ chân tướng của vụ tai nạn năm đó?
Anh và Tô hoán đều không cùng xuất hiện.
“Anh họ, anh làm sao biết được?” Ninh Hạo cũng đồng dạng kinh ngạc nhìn về phía Tô Hoán.
“Cái kia… Hoắc tổng vốn là một đại nhân vật, lên mạng search một phen chẳng phải có đầy đủ sao.” Tô Hoán xấu hổ cười cười. Anh xác thực là nói dối, lúc trước thời điểm điều tra Hoắc Trì Viễn anh xác thực là có lên tìm kiếm… Ánh mắt Hoắc Trì Viễn giống như hai mũi tên nhọn, thẳng tắp bắn về phía anh khiến anh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.