Ưng Mẫn nhìn thoáng qua hai người nắm chặt tay nhau, tà tà ngoéo khóe môi một cái, xoay người đỡ phu nhân Tưởng đi về khu nội trú.
Sớm muộn gì cũng có ngày, người Hoắc Trì Viễn nắm tay chính là cô.
Sau khi dàn xếp chuyện của phu nhân Tưởng xong, Hoắc Trì Viễn liền đi cùng Tề Mẫn Mẫn tìm chủ nhiệm Lưu, tường tận hỏi tình hình một chút.
Sau khi nói cảm ơn với chủ nhiệm Lưu, anh liễn dẫn Tề Mẫn Mẫn rời khỏi.
Hôm nay quá nhiều chuyện cổ quái, anh không muốn để cô ở đây cho thêm tủi thân.
Ngồi vào trong xe, Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi han: “Nha đầu, ở cầu thang Ưng Mẫn lại nói gì với em rồi hả?”
“Cầu thang? Ưng Mẫn biết sự thật về tai nạn xe cô, nói móc em mấy câu. Sau đó… sau đó anh đã tới rồi.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực đập vào đầu một cái. Hình như trí nhớ của cô có điểm đứt gãy.
“Ưng Mẫn không có tư cách nói em.” Hoắc Trì Viễn nghe được Ưng Mẫn nói móc Tề Mẫn Mẫn, giận tái mặt.,
Tai nạn xe cô năm đó, ngoài anh và phu nhân Tưởng, không ai có tư cách trách cứ Tề Mẫn Mẫn. Nghiêm khắc mà nói, nếu như không có Dương Nguyệt Quyên trăm phương ngàn kế muốn gả vào Tề gia, Tề Mẫn Mẫn sẽ không chịu kích thích mà đi lái xe của ba vợ.
“Thật ra cô ấy nói cũng không sai. Hiện giờ em được như thế này… Thực ra, không công bằng với người bị hại.” Tề Mẫn Mẫn dùng lực cắn môi, nhớ lại lời Ưng Mẫn từng nói.
Là Hoắc Trì Viễn nhân từ, phu nhân Tưởng rộng lượng, cô mới có thể thoải mái như vậy.
Thực ra? Ưng Mẫn nói?” Hoắc Trì Viễn trầm mặt, không cảm xúc hỏi.
Chỉ có Tề Mẫn Mẫn mới có thể nói cô sống quá thoải mái.
Mấy năm nay cô vẫn bị ác cảm về tội ác hành hạ.
Khổ sở này của cô có mấy người biết?
Cô tạm nghỉ học nửa năm mới có thể được giải thoát khỏi bóng mờ của tai nạn xe cộ năm đó, nhưng đến nay vẫn không dám đụng vào tay lái, không dám lái xe.
Một công chúa được nâng niu trong lòng bàn tay lại hèn mọn như một hạt bụi trước mặt phu nhân Tưởng.
Cô sống quá thoải mái?
Anh vốn cho rằng Ưng Mẫn là người lịch sự hiểu lý lẽ, gần đây lại cảm giác càng ngày cô càng cực đoan, càng ngày càng ác độc.
Chẳng lẽ tình yêu có thể làm cho người ta thay đổi tâm tính?
Tề Mẫn Mẫn không nói gì, chỉ là ánh mắt mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoắc Trì Viễn dừng xe ở ven đường, kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, đau lòng nói: “Nha đầu, người có tư cách xen vào nói em chỉ có anh và bác gái, Ưng Mẫn chỉ là một người ngoài, em không cần để lời của cô ấy ở trong lòng.”
Tề Mẫn Mẫn uhm một tiếng.
Hoắc Trì Viễn an ủi khiến cô cảm động, nhưng không có cách nào để cho ác cảm về tội lỗi của cô được cứu lại.