Hoắc trì Viễn chỉ có thể ôm chặt cô, dùng những nụ hôn để trấn an cô.
Đêm xuống sương mù, ngay cả hào quang của các ngôi sao cũng trở nên ảm đạm, cùng cô thương tâm khóc thổn thức.
Tề Mẫn Mẫn cảm thấy hơi lạnh, liền cuộn mình chặt hơn.
Hoắc trì Viễn lấy áo bông đắp cho cô, liền ngẩng đầu nhìn ra phía cửa sổ.
Rèm cửa bị gió đêm thổi tung, từng trận gió lạnh lùa vào từ cửa sổ, làm cho căn phòng trở nên lạnh hơn.
Hoắc trì Viễn thấy thế liền buông Tề Mẫn Mẫn ra, đứng dật kiểm tra cửa sổ. Chắc chắn của sổ đã được đóng chặt rồi, là do gió quá lớn, anh liền chỉnh độ ấm cao lên mấy độ.
Lại trở về giường, cả người Hoắc trì Viễn bị Tề Mẫn Mẫn ôm chặt. Nghe thấy tiếng cô khóc nức nở thì anh lại nhích lại gần ép cô vào vòm ngực rộng lớn:”Nha đầu, đừng khóc! Em như vật lòng anh cũng tan nát.”
“Em không muốn khóc. Nhưng em không thể kiềm chế được.” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, bi thương nghẹn ngào.
Đêm dài, trong đầu cô đều là khuôn mặt tươi cười của ông ngoại, cô nhớ ông ngoại, cũng nhớ đến bé con không thể ra đời.
Ai có thể nói cho cô làm thế nào để không nhớ đến bọn họ nữa.
Hốc mắt Hoắc trì Viễn cũng sũng nước.
Anh hiểu rõ tâm trạng của Tề Mẫn Mẫn, bởi vì anh cũng buồn bực y như vật.
Tuy rằng mới chỉ tiếp xúc với ông ngoại có vài ngày, anh đã bị tính cách hồn hậu ngay thẳng của ông già đó chinh phục, anh rất yêu quý ông ấy.
Nước mắt của Tề Mẫn Mẫn làm anh càng thêm oán giân Dương Nguyệt Quyên.
Những bất hạnh này đều do Dương Nguyệt Quyên mà ra.
Anh nhất định sẽ tìm được người đàn bà đó, khiến cho bà ta phải trả nợ bằng máu!
“Anh kể chuyện cười cho em. Có muốn nghe không?” Hoắc trì Viễn biết Tề Mẫn Mẫn không ngủ được, liền trầm giọng hỏi bên tai cô.
“Được.” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt thắt lưng của Hoắc trì Viễn, gật gật đầu.
Tối hôm qua, chuyện cười của Hoắc trì Viễn làm cho cô bình tĩnh lại mà vượt qua thời khắc đau khổ nhất.
Đêm nay, có lẽ chuyện cười của anh có thể ru được cô ngủ.
Hoắc trì Viễn nuốt nhẹ yết hầu, bắt đầu kể chuyện cười mà anh vắt óc mới nghĩ ra được.
Có chuyện buồn cười, có chuyện không buồn cười.
Nhưng Tề Mẫn Mẫn đều bị anh chọc cho cười.
“Hoắc trì Viễn, giọng của anh rất êm tai. Nếu chúng ta có con rồi, mỗi đêm anh phải kể chuyện cổ tích cho nó nghe trước khi đi ngủ.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu ra lệnh.
“Được! Ngoéo tay!” Hoắc trì Viễn vương tay móc lấy ngón úp Tề Mẫn Mẫn, cười nói, “Ngoéo tay thắt cổ, trăm năm phải giữ lời!”
“Chú, anh bao nhiêu tuổi rồi? Sao không ngây thơ được như em vậy?” Tề Mẫn Mẫn xì ra một tiếng cười.
Hoắc trì Viễn nghiêm túc nghĩ nghĩ, giơ ba ngón tay lên:”Ba tuổi! Vĩnh viễn ba tuổi!”