Hoắc Trì Viễn khụ hai tiếng, “Lúc anh đưa con Maserati cho em cũng không thấy em vui vẻ như vậy!”
“Sao có thể giống nhau chứ? Anh là người có tiền bạc nhưng không có thời gian ở bên em mà!” Hoắc Tương nắm hai tay, hưng phấn cười nói, “Chị dâu nhỏ, chị mau lên lầu mặc áo khoác đi! Chúng ta đi ngay!”
“Nhóc Tương, là anh không quan tâm đến em!” Hoắc Trì Viễn cảm thấy có lỗi nhìn em gái. Trong trí nhớ, lúc anh có thời gian quan tâm, chăm sóc em gái chắc hẳn là trước năm 15 tuổi. Khi đó, nhóc Tương vẫn quấn quít anh và Hoắc Nhiên. Vì vậy, hình thành nên một Hoắc Tương xinh đẹp, thẳng thắn. Em gái anh chưa bao giờ nhu nhược như những cô gái khác. Con bé mạnh mẽ, kiêu ngạo, thoải mái, quyến rũ hấp dẫn bao nhiêu người.
“Anh đã biết vậy thì hãy bù đắp cho em đi!” Hoắc Tương kéo tay Hoắc Trì Viễn, đỡ anh lên tầng, “Hai người nhanh lên. Em không chờ được để đi chơi thoát khỏi căn phòng bí mất rồi! Mau mau lên!”
“Hoắc Trì Viễn, anh có sao không?” Khi đang giúp Hoắc Trì Viễn mặc áo khoác, Tề Mẫn Mẫn lo lắng hỏi.
Vết thương của anh mới lên da non, đụng vào bị đau đến nhíu mày. Anh không nói, không có nghĩa là không đau.
“Anh bị thương đã là gì so với em đâu, rất nhẹ! Đi thôi.” Hoắc Trì Viễn cài khóa áo, rồi kéo Tề Mẫn Mẫn xuống lầu.
Hoắc Tương sớm đã thay xong quần áo chờ bọn họ. Thấy bọn họ xuống lầu, cô lập tức nắm lấy cái chìa khóa xe, cười thúc giục:”Nhanh lên!”
“Rất nhanh.” Hoắc Trì Viễn bất đắc dĩ cười cười.
“Biết anh bị thương rồi.” Hoắc Tương cười nói, “Cho nên vì muốn ra vẻ em gái ngoan nên hôm nay em lái xe!”
Nói xong, Hoắc Tương liền giúp Tề Mẫn Mẫn đưa Hoắc Trì Viễn ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Tề Mẫn Mẫn hâm mộ nhìn Hoắc Tương ở ghế trước lái xe.
Hoắc Tương chính là người không cần lên tiếng cũng tự tỏa sáng.
Có lẽ cũng liên quan đền nghê nghiệp của cô ấy.
Cô mặc một cái quần dài ống rộng, khoác áo khoác da màu đen. Không có vật phẩm trang sức nữ tính, nhưng so với những người phụ nữ ăn diện ngoài kia còn mê người hơn.
Một Hoắc Tương độc đáo kiêu ngạo như vậy, nhất định sẽ không yêu một người đàn ông bình thường.
Hoắc Trì Viễn nói việc Hoắc Tương kích động chạy ra ngoài khua đại một người đàn ông nào đó căn bản không có khả năng xảy ra.
Cô rất ngạc nhiên, rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào mới có thể lọt được vào mắt Hoắc Tương.
Hoắc Tương đưa bọn họ đến một phòng chơi game trò chạy trốn khỏi mật thất nổi tiếng nhất A thị, dừng xe lại rồi nói với hai người đằng sau:”Xuống xe!”
“Vâng! Trưởng quan!” Hoắc Trì Viễn ít khi đùa cợt, lập tức nâng tay không bị thương lên làm tư thế mời.
“Hôm nay sao lại nghe lời như vậy?” Hoắc Tương vừa lòng cười rộ lên.
“Bởi vì muốn được em gái làm cho vui vẻ.” Hoắc Trì Viễn cưng chiều nói.
“Anh thành công một nửa rồi!” Hoắc Tương cười nháy mắt với Hoắc Trì Viễn.
“Còn một nửa? Xem ra anh còn phải cố gắng.” Hoắc Trì Viễn xuống xe, một tay ôm cánh tay Tề Mẫn Mẫn, một tay khoác vai Hoắc Tương, ôm hai người đi vào.
Tề Mẫn Mẫn nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ, liền nghịch ngợm áp vào tai Hoắc Trì Viễn, cười nói:”Chú, bọn họ đều đang hâm mộ anh lắm đấy.”