“Tiểu hạt tiêu, anh còn chưa phát huy bám dính thần công của anh, em làm thế nào mà biết không chịu nổi?” Nói xong, Hoắc Nhiên thoải mái nở nụ cười.
Bám dính thần công?
Tên này rốt cuộc mặt dày bao nhiêu vậy?
Vương Giai Tuệ không thèm quan tâm đến Hoắc Nhiên nữa, nếu không hôm nay một đề cô cũng không làm được.
Cô cố gắng không nghĩ đến bàn tay của Hoắc Nhiên đang đặt bên hông mình, cô gắng tập trung vào quyển sách.
Cách kỳ thi chỉ còn hai tháng, tất cả mọi người đều chăm chỉ ôn tập, cô không thể nhàn hạ được.
Hoắc Nhiên mê mẩn nhìn gương mặt Vương Giai Tuệ.
Trước kia chơi bời anh không ngờ có ngày sẽ bị một “đứa nhỏ” tóm chặt.
Anh đã nghĩ cả đời này sẽ không yêu ai cả.
Mà hiện giờ, trong lòng anh tất cả đều là Vương Giai Tuệ.
Hồi đó phóng túng như vậy anh không hề nhận ra.
Chính mình có thể si tình đến vậy.
Là vì Vương Giai Tuệ.
Anh biết rõ.
Không có cô, anh sẽ lại trở về một tên phòng lưu như trước kia.
Đối với người con gái làm anh muốn gắn bó cả đời này, anh vô cùng vô cùng quý trọng.
Không chỉ là gấp đôi.
Nhìn đồng hồ, anh lặng lẽ buông Vương Giai Tuệ ra, đứng dậy đi vào bếp.
Anh không thường xuống bếp, nhưng hôm nay anh đột nhiên muốn xuống bếp làm vài món ăn, yêu chiều cô.
Vương Giai Tuệ đang chuyên tâm làm bài thì phát hiện ra bên cạnh trống không, liền lập tức dừng bút, ngẩng đầu tìm người.
Hoắc Nhiên đâu?
Nghe thấy trong bếp có tiếng động, cô nghi hoặc đi vào trong:”Bác sĩ Mông Cổ, anh biết nấu ăn?
“Không.” Hoắc Nhiên trả lời ngay.
“Đây là cái gì?” Vương Giai Tuệ chỉ vào đĩa thịt lợn xào đậu cô ve trên bàn cười hỏi.
“Không nấu cơm không có nghĩa là anh không nấu được. Anh thông minh như vậy, không có gì có thể làm khó được anh.” Hoắc Nhiên dõng dạc trả lời.
Vương Giai Tuệ lấy đũa gắp một miếng đậu cô ve, nếm thẻ một chút lập tức nở nụ cười:”Bác sĩ Mông Cổ, em tin anh không nói sai.”
Hoắc Nhiên không hiểu nhíu mày.
“Anh không cho gia vị.” Vương Giai Tuệ ôm bụng cười nói, “Đậu cô ve này nửa đời cũng không quên. Em tin anh sẽ không nấu cơm nữa đâu.”
“Thật sao?” Hoắc Nhiên vội vàng nếm thử một miếng rồi lập tức nhổ ra, đáng thương nói: “Thất bại rồi!”