Tiểu Nhiễm càng ngày càng hiểu chuyện, so với hồi mới gả đến đây như hai con người khác nhau.
Tề Mẫn Mẫn bưng bát chè hạt sen nấm tuyết đi đến trước cửa phòng là việc thì ngó đầu vào trong.
Hoắc Trì Viễn thấy Tề Mẫn Mẫn đến, cười vẫy tay với cô.
Tề Mẫn Mẫn chạy vội tới, giơ bát chè hạt sen nấm tuyết lên trước ặt Hoắc Trì Viễn giống như hiến vật quý vậy: “Bà nội quản gia đã hầm ba tiếng đó! Cực kỳ ngon!”
“Em ăn rồi à?” Hoắc Trì Viễn cười, ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, ngồi lên chân anh.
“Chưa. Em muốn ăn cùng với anh!” Tề Mẫn Mẫn cầm thìa, múc một muỗng đưa đến môi Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn thỏa mãn ăn vào.
“Ngọt không?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.
“Em đút nên càng ngọt hơn!” Hoắc Trì Viễn siết chặt hai tay, yêu chiều nhìn cô.
“Vậy ăn thêm một miếng!” Tề Mẫn Mẫn lại đút cho Hoắc Trì Viễn thêm một miếng.
Hoắc Trì Viễn cười, nuốt vào: “Cùng ăn đi!”
Cùng ăn với Tề Mẫn Mẫn nên hai người đã ăn hết nửa bát chè hạt sen.
Tề Mẫn Mẫn chuẩn bị dọn bát rời đi đã bị Hoắc Trì Viễn giữ chặt eo.
“Nhóc con, chào hỏi với Smith đi!” Hoắc Trì Viễn chỉ vào màn hình laptop, cười nói.
“Smith?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc quay đầu. Lúc cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Smith trên màn hình, xấu hổ, hai gò má đỏ bừng.
“Hi, Mrs Gu!” Smith ở trong màn hình cười tươi, vẫy tay chào hỏi với cô.
“Hi!” Tề Mẫn Mẫn xấu hổ, vẫy tay đáp lại.
Vậy hình ảnh cô và Hoắc Trì Viễn cùng nhau ăn kia đều bị Smith nhìn thấy hết rồi!
Vậy mà Hoắc Trì Viễn không nhắc nhở cô.
Sớm biết như vậy cô đã không đi vào!
“Đã lâu không gặp! Vợ chồng hai người càng lúc càng ân ái nha!” Smith nói tiếng phổ thông không quá chuẩn.
“Mrs Smith có khỏe không?” Tề Mẫn Mẫn lễ phép cười hỏi. Cô còn nhớ rõ bà Smithe là một người phụ nữ Trung Quốc có khí chất tao nhã.
“Cô ấy thường nói với tôi là, nói cô…..ừm…..Đáng yêu…..Đúng rồi, là từ này! Đáng yêu!” Smith cười sang sảng.
“Tiếng Trung của Smith tiên sinh càng lúc càng lợi hại!” Tề Mẫn Mẫn giơ ngón tay cái lên cười khen. Lần trước khi gặp Smith, vẫn dùng tiếng Anh và tiếng Trung lẫn lộn. Hiện tại có thể diễn tả toàn bộ bằng tiêng Trung rồi.
“Là bà xã dạy tốt!” Vẻ mặt Smith hạnh phúc nói.
“Smith tiên sinh là người đàn ông rất thương vợ!” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Qua giọng nói của Smith khi nhắc đến vợ anh ta, có thể cảm nhận được anh ta là một người đàn ông rất yêu vợ, có chút giống với Hoắc Trì Viễn.