Tử cung của Tề Mẫn Mẫn bị thương nghiêm trọng, chỉ e cả đời này bọn họ cũng không thể có đứa con của mình.
Anh nhíu mày càng chặt hơn, vẻ mặt căng thẳng.
“Anh?”
“Hoắc Trì Viễn?”
Hoắc Nhiên và Tề Mẫn Mẫn đều phát hiện ra Hoắc Trì Viễn có chút không bình thường, bồn chồn nhìn về phía anh.
Hoắc Trì Viễn lập tức giãn mi tâm, cười nói:”Tề Mẫn Mẫn còn nhỏ, có lẽ chú sẽ sinh trước anh. Cố lên!”
Vỗ vỗ bả vai Hoắc Nhiên, anh liền đưa Tề Mẫn Mẫn đến bên cạnh bà nội:”Bà nội, để bà lo lắng rồi.”
“Tiểu tử thối. Ngay cả vợ mình cũng dám lừa, hay cho cái đầu có chỉ số thông minh hơn 180!” Bà nội Hoắc dùng ngón trỏ dí trán Hoắc Trì Viễn, nửa cưng chiều nửa trách mắng.
“Bà nội, không nên trách Hoắc Trì Viễn. Là do cháu lòng dạ hẹp hòi, thích ghen tuông.” Tề Mẫn Mẫn ngồi vào bên kia bà nội, nắm cánh tay bà nói, “Đều cho cháu trai của bà rất vĩ đại, phụ nữ nhớ thương chất thành đống lớn.”
“Hóa ra là ghen tuông?” Bà nội Hoắc cười rộ lên, “Ghen hay lắm! Ghen có lợi cho sức khỏe.”
“Bà nội, sao đến cả bà cũng cười cháu?” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, chu miệng làm nũng, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay bà nội. “Vừa nãy ở trên lầu, Hoắc Trì Viễn giễu cợt cháu nửa ngày, nói cháu thích ăn dấm chưa, là một bình dấm chua.”
“Chẳng lẽ không đúng?” Hoắc Trì Viễn nhíu mày, “Bình dấm chua nhỏ!”
“Bà nội, bà nói xong, anh ấy vẫn trêu cháu!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn mách bà nội, chân đá Hoắc Trì Viễn một cái.
Bà nội Hoắc vui vẻ chẳng còn muốn trách cứ gì hai đứa cháu này.
Lúc ăn cơm, Hoắc Trì Viễn cười nói với mọi người: “Bà nội, ba, mẹ! Con định ngày mai sẽ đưa Tề Mẫn Mẫn về nhà!”
“Sao lại về chứ? Trời lạnh như thế. Con đi làm thì sẽ chẳng có ai ở nhà với Tiểu Nhiễm nữa!” Bà nội Hoắc là người đầu tiên lên tiếng, không chút do dự phản đối.
“Sức khỏe Tiểu Nhiễm còn chưa ổn định, ở thêm mấy tháng đi!” Chu Cầm nghiêm mặt nhìn Hoắc Trì Viễn, ý bảo anh nghe lời bà nội.
“Anh, rất khó có dịp nhà chúng ta được nhộn nhịp như thế, không cho anh bắt cóc chị dâu nhỏ!” Hoắc Tương kiêu ngạo ra lệnh.
——
“Tiểu Nhiễm sắp vào học kỳ mới rồi. Đã một tháng không đụng đến sách vở hay bài tập gì rồi. Con phải nhanh chóng bổ túc cho cô ấy!” Hoắc Trì Viễn cười cầm tay Tề Mẫn Mẫn, kiên trì nói với người nhà.
Chu Cầm nghe xong, lườm Hoắc Trì Viễn một cái: “Con đã có chủ ý từ trước đúng không?”
Hoắc Trì Viễn gật đầu một cái.
“Vậy thì khi về nhà, con phải giám sát Tề Mẫn Mẫn uống thuống đó!” Chu Cầm nhìn Tề Mẫn Mẫn một cái rồi cúi đầu ăn cơm.
Nhìn mẹ có vẻ nghiêm túc, Hoắc Trì Viễn hiểu ý trả lời: “Mẹ, con biết rồi!”
Chu Cầm nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Tề Mẫn Mẫn giật nhẹ ống tay áo của Hoắc Trì Viễn, nhỏ giọng hỏi: “Hoắc Trì Viễn, sức khỏe của em cũng tốt hơn nhiều rồi mà, sao vẫn còn phải uống thuốc đông y?”