Đây là chứng tỏ cô đang cực kỳ để ý đến anh sao?
Hoắc Trì Viễn đến thành phố W cũng không có đến khách sạn nghỉ ngơi, mà ngay lập tức cũng Trịnh Húc đi công tác.
Sau khi xã giao xong trở lại khách sạn, mới có cơ hội gọi điện cho Tề Mẫn Mẫn.
“Nha đầu, thực xin lỗi.”
“Anh không cần giải thích.” Tề Mẫn Mẫn lập tức ngăn cản anh, “Em có thể hiểu. Chỉ là lần sau anh ra ngoài có thể báo trước cho em một tiếng không? Đột nhiên như vậy, trong lòng em sẽ rất khó chịu.”
“Được!” Hoắc Trì Viễn cười gật đầu một cái.
“Anh mở Video call đi.” Tề Mẫn Mẫn cười ra lệnh.
Hoắc Trì Viễn nghe lời mở videocall lên.
Bên kia màn hình, Tề Mẫn Mẫn giơ tay làm một cái hình trái tim hướng anh cười nói: “Ông xã, em yêu anh!”
Hoắc Trì Viễn vui vẻ gửi tới một cái hôn gió.
“Lúc đi xã giao nhớ rõ uống ít rượu, ăn nhiều đồ ăn vào!” Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp trên giường, bắt đầu lảm nhảm, “Đừng để mình quá mệt. Tiền bạc vĩnh viễn kiếm không hết, để thân thể mệt chết thật không đáng…”
Tề Mẫn Mẫn nói một tràng dài, Hoắc Trì Viễn vẫn vô cùng chân thành lắng nghe.
Sau cùng, Tề Mẫn Mẫn nói đến mệt, liền điềm đạm đáng yêu chớp chớp đôi mắt đã ừng ực nước, nói: “Nhanh chút trở về!”
“Đừng khóc!” Hoắc Trì Viễn lập tức ngồi dậy, đau lòng an ủi.
“Em không khóc! Em chỉ là nhớ anh thôi!” Tề Mẫn Mẫn cố nén lệ, nhìn Hoắc Trì Viễn trong điện thoại.
Nhìn thấy mặt anh, cô lại muốn cắn.
Thật muốn rúc vào trong lòng anh, nhìn anh chăm chú nghiên cứu văn kiện.
Cái gì cũng không muốn làm, chỉ cần như vậy cô đã vô cùng hạnh phúc rồi.
Mà lúc này đây, cô chỉ có thể nhớ.
Sau khi trải qua sinh tử, tình yêu của cô đối với anh càng thêm nồng nhiệt.
“Ngày mai anh trở về!” Trong lòng Hoắc Trì Viễn không khỏi cảm thấy có lỗi.
Tuy chỉ tách nhau có một ngày, nhưng anh đã nhớ cô nhớ đến điên đầu.
Nhìn thấy cô khổ sở, anh hận không thể lập tức bay đến bên cạnh cô, ôm cô.
“Không cần!Kế hoạch công tác nhất định phải làm. Em chỉ là đột nhiên thấy sầu não, anh không cần để ý đến em. Phụ nữ đều như vậy, tâm tình bất định.” Tề Mẫn Mẫn lau nước mắt, cười nói với Hoắc Trì Viễn, “Ngày mai em gọi Giai Tuệ qua ở với em, anh không cần lo lắng cho em, cứ yên tâm công tác nhé.”
Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn nín khóc mỉm cười, trong lòng Hoắc Trì Viễn lúc này mới thoải mái.
“Có cô ấy bên cạnh em, anh yên tâm rồi.”
“HN đồ ăn cay như thế, anh có ăn được không?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng hỏi.
Tuy cô chưa từng tới thành phố W, nhưng qua internet cô có thể biết được thức ăn cay ở thành phố W cùng thành phố A về cơ bản là không cùng một khái niệm. Thức ăn ở đấy có thể cay đến cháy cổ họng. Không biết Hoắc Trì Viễn có ăn quen không.