Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1200


Ngay lúc Dương Nguyệt Quyên sắp đánh xuống Tề Mẫn Mẫn, Hoắc Trì Viễn đúng lúc đuổi tới. Anh dùng một tay kéo Tề Mẫn Mẫn qua, một tay chặt chẽ bắt được cổ tay của Dương Nguyệt Quyên, ánh mắt lạnh lùng trừng vào đối phương: “Bà làm hại con của tôi, còn định đánh vợ tôi sao?”


“Cậu không cần… chụp mũ…loạn!” Dương Nguyệt Quyên chột dạ nói lắp.


Hoắc Trì Viễn đẩy Dương Nguyệt Quyên ra, vươn tay, một chiếc súng săn lập tức xuất hiện trên tay anh.


Sau khi thuộc hạ lui xuống, khẩu súng liền mở ra trước mặt Dương Nguyệt Quyên: “Bà nên nhận ra cây súng này!”


“Súng…cậu tìm được ở đâu… giá họa cho tôi?” Dương Nguyệt Quyên bất an liếm môi.


“Bà cho là ném súng xuống thì tôi không tìm được chứng cớ sao? Ngại quá, không thể như bà mong muốn. Không những người của tôi tìm được cây súng này, còn tìm được dấu vân tay của bà ở trên.” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, tràn ngập tuy hiếp liếc nhìn Dương Nguyệt Quyên.


Tề Lạc nghe được Hoắc Trì Viễn nói, thiếu kiên nhẫn trước tiên, luống cuống: “Chị…anh rể…mẹ em…”


Ngậm miệng!” Dương Nguyệt Quyên lập tức rống to, ngăn cản con gái.


“Mẹ…” Dù sao Tề Lạc cũng vẫn còn trẻ, rất nhanh đã không thể chống đỡ được, âm thanh khóc nức nở.


Dương Nguyệt Quyên ngẩng đầu lên, ngạo mạn liếc nhìn Hoắc Trì Viễn: “Trên đó có dấu vân tay của tôi thì thế nào? Cậu cảm thấy có thể đổ tội cho tôi sao? Cậu thấy tôi có tội sao không báo cảnh sát, các người lại lộng hành bắt ép mẹ con tôi, tôi sẽ tố cáo cậ!”


Dương Nguyệt Quyên nói khiến cho Tề Mẫn Mẫn cảm thấy như bị chọc tức. Cô nghĩ muốn bổ nhào tới đá cho bà ta mấy đá.


Hoắc Trì Viễn giữ chặt lấy Tề Mẫn Mẫn, phất tay với thuộc hạ: “Buông bọn họ ra!”


“Buông ra? Hoắc Trì Viễn, anh muốn thả bọn họ sao?” Tề Mẫn Mẫn nổi giận chỉ vào bọn họ.


“Không phải bà ta nói chúng ta đang phạm pháp sao? Bỏ bọn họ ra, cho em tự mình động thủ. Đánh đi, không cần lưu tình, toàn bộ hậu quả anh sẽ gánh chịu thay em.” Hoắc Trì Viễn lãnh ngạo cười.


“Dùng tư hình là phạm pháp!” Dương Nguyệt Quyên kinh hoàng hô to.


“Ai vận dụng tư hình? Chúng ta đang giải quyết mâu thẫn gia đình! Mâu thuẫn gia đình bà có hiểu không?” Hoắc Trì Viễn ngồi xổm xuống trước mặt Dương Nguyệt Quyên, kiêu ngạo hừ một tiếng.”Vợ, động thủ! Em mệt rồi thì bảo anh một tiếng.”


Nói xong, Hoắc Trì Viễn đứng lên khoanh tay đứng một bên, vẻ mặt như đang xem trò vui.


Tề Lạc muốn đi tới trước bảo vệ mẹ nhưng bị Tề Bằng Trình túm chặt.


“Ba, mẹ con tốt xấu gì cũng là vợ của ba, ba nhẫn tâm nhìn mẹ bị đánh sao?” Tề Lạc bất mãn chất vấn.


“Nếu bà ta thực sự là Tiếu phu nhân, thì nên đối với Tiểu Nhiễm như con đẻ. Chính bà ấy muốn làm người ngoài, việc gì ta phải để tâm bà ta sống chết thế nào?” Tề Bằng Trình lãnh khốc trả lời.


Tề Lạc nghe ba nói, lại đưa mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, nhìn đám người áo đen trong góc, khiếp đảm đến mức mồ hôi lạnh túa ra trên trán.


Tề Mẫn Mẫn đánh mẹ xong, tiếp theo chính là cô.


Không có ai che chở, người chịu thiệt chính là mình.


Tề Mẫn Mẫn đáng chết!


Vì sao lần nào ba cũng đứng về phía nó?


Nhìn Tề Mẫn Mẫn đang bóp bóp nắm tay, cô không cam tam dùng dức vùng vẫy khỏi cánh tay của ba mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK