Người qua đường nghe thấy Hoắc Tương nói xong, lập tức dừng lại vây xem, cúi đầu xì xào bàn tán.
“Anh dám khinh người! Anh cho rằng anh lái xe công vụ thì giỏi lắm sao? Anh dám khinh người! Khinh dân thường!”
Trần Lương tức giận muốn bịt miệng cô, cô đang muốn mở miệng kêu to thì anh đã quyết đoán cúi đầu, hung hăng che lại đôi môi làm anh bực mình kia.
Hoắc Tương giận dữ đánh và ngực Trần Lương.
Trần lương vừa buông cô ra, cô liền tức giận rống to:”Trần Lương, đồ khốn kiếp!”
“Hoắc Tương, anh biết anh sai rồi. Tha thứ cho anh, ngay lúc này đây.” Trần Lương dùng ngón trở vuốt ve đôi môi của cô, mê hoặc nói.
Hoắc Tương trợn mắt nhìn Trần Lương:”Anh….anh có ý gì?”
“Anh biết anh đã làm em tức giận, anh xin lỗi. Lần sau em không được nói như vậy nữa. Vợ à, thư thứ cho anh nhé.” Trần Lương cô gắng để cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Cách đó không xa, có một người đàn ông đeo kính gọng vàng vẻ mặt mất mát nhìn thấy tất cả, nghe thấy câu nói của Trần lương thì nắm chặt tay, xoay người biến mất trong đám đông.
Người qua đường nghe thấy lời nói của Trần Lương cũng đều tản ra.
“Hóa ra là một đôi đang cãi nhau.”
Hoắc Tương dùng sức tát Trần Lương một cái, tay lại bị anh nắm chặt lấy.
“Trần Lương, ai là vợ anh? Anh nói rõ ràng cho tôi!” Hoắc Tương oán hận trừng mắt nhìn Trần Lương.
Trần Lương ngạo mạn nhếch môi:”Nha đầu, muốn đấu với tôi, cô còn quá non!”
Nói xong, anh liền buông hai tay xoay người tránh ra.
Hoắc Tương tức giận nâng chân muốn hung hăng đá chiếc Hummer thì nghe được giọng nói uy hiếp của Trần Lương.
“Cô cứ việc đá. Đá xong rồi tôi có mới có thể gán cho cô tội phá hư xe công vụ.” Trần Lương nói xong, liền tiêu sái bước vào quán bar.
Hoắc Tương không nghĩ rằng sẽ gặp lại Trần Lương. Không ngừng nguyền rủa bản thân quá xui xẻo.
Mỗi lần gặp anh ta đều không phải là chuyện gì tốt!
Thật sự là đồ sao chổi!
Thật sự muốn giẫm nát cái Hummer kia nhưng mà ngẫm lại dù sao anh ta cũng đã cứu cô nên mới từ bỏ.
Không chấp nhặt với anh ta nữa!
Nhìn bãi đỗ xe chật ních, cô không thể không lái xe đi, tìm một đoạn đường vắng vẻ mà đỗ xe,
Trong quán bar mờ ảo, Trần Lương ngồi bên cạnh Tần Viễn Chu, vừa uống bia, vừa hỏi: “Thủ tục li hôn xong rồi sao?”
Tần Viễn Chu lạnh lùng nhìn mọi người trong sàn nhảy, mím môi.
Buổi sáng nay, thủ tục li hôn cũng xong xuôi nhưng khi anh bay đến thành phố B định thông báo mọi việc nhưng khi thây Hoắc Tương và bạn tốt của mình đang hôn nhau nồng nhiệt.
Nhớ lại cảnh tượng đó, anh lại bưng ly Whisky rót vào yết hầu.
Trần Lương nhìn thái độ của Tần Viễn Chu, khó hiểu nói: “Sao tôi thấy cậu không vui vậy? Không nỡ sao? Nếu cậu yêu em gái tôi thì lại theo đuổi con bé một lần nữa đi!”