Anh mắt của Tề Lạc có vài phần tương tự với Tề Mẫn Mẫn, nhìn cô khóc sẽ làm anh nhớ đến Tề Mẫn Mẫn
“Anh Ninh Hạo, anh có thể ăn bánh cùng em rồi hẵng đi được không?” Tề Lạc chạy nhanh ra ngoài bắt lấy cánh tay Ninh Hạo, “Anh Ninh Hạo, không mất nhiều thời gian đâu. Chỉ cần nửa giờ là được.”
Ninh Hạo không đồng ý, muốn gỡ tay Tề Lạc ra, không ngờ cô lại nắm chặt như vậy.
“20 phút! 20 phút là được rồi! Ngồi với em được không?” Tề Lạc năn nỉ nói.
Ninh Hạo quay đầu, nhìn nước mắt Tề Lạc từng giọt từng giọt rơi xuống. Anh mím môi, có chút không tình nguyện nói:”10 phút. Tôi chỉ có thể ở lại 10 phút. Hôm nay mẹ tôi làm riêng món ăn mà tôi thích cho tôi. Bà rất ít khi xuống bếp nên tôi phải về động viên bà ấy.”
“10 phút là đủ rồi.” Tề Lạc lau nước mắt, cười rạng rỡ, kiều diễm động lòng người, lại điềm đạm đáng yêu.
Ninh Hạo khẽ thở dài, để mũ bảo hiểm lên chiếc xe máy, liền xoay người đi về phía ghế dài ven đường.
Tề Lạc nhanh chóng đi tới, đặt bánh ngọt lên ghế dài, mở ra cắt một miếng bánh đưa cho Ninh Hạo: “Anh Ninh Hạo, em mượn hoa hiến Phật.”
Ninh Hạo cười cười, nhận lấy bánh ngọt nhưng không có ăn, chỉ dùng dĩa gẩy gẩy.
Tề Lạc bưng một miếng bánh ngọt, hai mắt mơ màng nhìn ra xa:”Còn nhớ sinh nhật năm ngoái, ba em tặng em một cái cài áo bằng kim cương, còn tổ chức một vũ hội sinh nhật.” Nói xong, Tề Lạc dùng sức hít một hơi, “Nhưng bây giờ…Em đến công ty tìm ba nhưng lại bị đuổi ra ngoài.”
Ninh Hạo không biết an ủi thế nào, đành giơ tay vỗ nhẹ lên bả vai Tề Lạc. Có lẽ ở phương diện dỗ dành người khác anh không có am hiểu, nên Tề Lạc ngược lại còn khóc thương tâm hơn.
“Nếu cô từ bỏ mẹ mình, có lẽ ba cô sẽ tha thứ cho cô.” Ninh Hạo nhanh chóng an ủi.
“Có lẽ vậy. Nhưng em không dám hi vọng ba sẽ tha thứ cho em.” Tề Lạc nghiêm túc trả lời.
“Bác ấy vẫn là ba của cô. Biết cô hối hận, không cùng mẹ cô làm chuyện xấu thì sớm muộn gì bác ấy sẽ tha thứ cho cô thôi! Thật đó!” Ninh Hạo nhìn Tề Lạc.
“Em biết sai rồi nhưng mà ba không tin em!” Tề Lạc đau thương nói.
Ninh Hạo thấy bánh ngọt Tề Lạc ăn vẫn còn nhiều, nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Không còn sớm, tôi phải về nhà rồi! Bảo trọng!”
“Anh Ninh Hạo!” Tề Lạc nhìn thấy Ninh Hạo sải bước về phía xe máy, lập tức lớn tiếng gọi tên cậu.
Ninh Hạo quay đầu, liếc mắt nhìn Tề Lạc một cái.
“Có phải anh hận em vì khiến chị đau lòng không?” Tề Lạc đau lòng nhìn Ninh Hạo.
“Tôi và cô ấy lớn lên với nhau từ nhỏ!” Ninh Hạo trả lời một câu rồi đội mũ bảo hiểm lên.
“Em biết. Em cũng tự hận bản thân, cho nên không dám nhờ ai giúp. Anh Ninh Hạo, anh đi đi. Sống chết có số, phú quý ở trời. Không có ai đồng ý giúp em đâu!” Tề Lạc nói xong, xoay người ngồi xuống ghế dài, vừa rơi nước mắt vừa ăn bánh ngọt. Nước mắt và kem bơ ăn vào miệng nhìn rất thương cảm.
Ninh Hạo nhìn Tề Lạc, không có cách nào độc ác rời đi. Cậu cởi mũ bảo hiểm, trở về ngồi bên cạnh Tề Lạc: “Tề Lạc, mỗi người đều có con đường riêng của mình. Chúng tôi yêu quý Tề Mẫn Mẫn bởi vì cô ấy lương thiện!”
Tề Lạc ngẩng đầu, nhìn Ninh Hạo: “Anh Ninh Hạo, em biết em và mẹ chẳng khác gì em kế và mẹ kế của cô bé Lọ Lem cả. Ở trong mắt mọi người, hai mẹ con em đều là người độc ác, đáng giận. Nhưng mà anh có đứng trên góc độ của mẹ con em mà suy nghĩ không? Mẹ em cũng muốn làm một người mẹ kế tốt, nhưng mà căn bản chị ấy không cho mẹ cơ hội. Vị thiên sứ lương thiện trong mắt anh kia thật ra là một thiên kim tiểu thư được chiều hư. Lúc em và mẹ chuyển vào Tề gia, tình thần chị ấy thát thường, mỗi lần nổi điên đều đả thương mẹ em. Nhưng mà cho tới giờ mẹ em cũng không kể cho ba nghe. Vừa chịu đựng bị chị ấy đánh chửi, vừa phải chăm sóc cho chị ấy. Một đứa em gái như em bị coi như không khí. Em đối xử tốt với chị ấy, chị ấy chỉ thờ ơ và cười nhạo. Lúc ban đầu, Tề gia đối với em là nơi có cũng được mà không có cũng không sao. Em cũng chẳng yêu cầu xa vời cái gì. Ai bảo em là con riêng chứ? Con riêng không có tư cách được yêu thương!”