“Đủ rồi!” Vương Giai Tuệ bị Hoắc Nhiên đùa đến cười đau cả bụng.
“Hôm nay anh phải nói không ngừng mới có thể nói xong 9999 lần.” Hoắc Nhiên cười chớp chớp mắt.
“Chịu anh rồi!” Vương Giai Tuệ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Khi nào thì gả cho anh? Lần này là thật lòng.” Hoắc Nhiên tội nghiệp nhìn Vương Giai Tuệ.
“Em gái anh còn chưa kết hôn a! Anh gấp cái gì?” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
“Hạt Tiêu Nhỏ, logic của em đây là sao a. Anh còn chưa kết hôn, thì em gái anh phải sốt ruột cái gì! Hiện tại là con bé đang đoạt của anh trước!” Hoắc Nhiên nghiêm túc nói.
“Cướp thì cướp. Dù sao em còn chưa muốn kết hôn.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nói.
Cô phải vô cùng kiên trì mới có thể chống cự được mị lực của Hoắc Nhiên.
Nếu cô có chút nới lỏng, rất nhanh thôi liền bị anh mê hoặc đến siêu lòng.
Lúc đấy mơ ước của cô cũng đừng có nói đến nữa.
“Kết hôn rồi em vẫn có thể đến trường mà. Chúng ta sẽ giống như anh cả cùng Tề Mẫn Mẫn làm tốt biện pháp tránh thai là được.” Hoắc Nhiên ôm lấy Vương Giai Tuệ nói, “Anh sẽ không để cho em mang thai.”
“Hoắc Nhiên, anh đứng đắn một chút đi!” Vương Giai Tuệ ngượng ngùng không thôi, vùi mặt vào trong lòng Hoắc Nhiên.
“Anh nói thật, tập đoàn Hoắc Y đã nghiên cứu chế tạo BY siêu mỏng, không ảnh hưởng cái kia, còn có thể tránh thai.” Hoắc Nhiên cười nói: “Muốn dùng thử không?”
Vương Giai Tuệ dùng sức nhéo cánh tay anh: “Anh nói nữa em sẽ không để ý anh.”
“Anh nói là sau khi kết hôn thì thử dùng.” Hoắc Nhiên ra vẻ vô tội bĩu môi: “Thật ra căn bản anh cũng không muốn mang, nhưng vì để em có thể đến trường, không thoải mái anh cũng chịu được.”
“BY của công ty anh anh không tránh thai được?” Vương Giai Tuệ đảo mắt.
“Ai nói cho em?” Hoắc Nhiên khiếp sợ nhìn cô: “Anh của anh mời một đám nhân viên nghiên cứu về, sẽ không vô dụng thế chứ?”
“Lúc em đi toilet, nghe thư ký của anh anh và chồng cô ấy nói chuyện.” Vương Giai Tuệ đỏ mặt giải thích, cô không muốn nghe lén, mà là lúc cô đi toilet, Lynda vì nôn nghén mà khó chịu, oán giận với chồng ở cửa nhà vệ sinh, bị cô nghe được: “Lynda nói không muốn dùng BY này nữa, cô mới không cần mang thai, không cần chịu tội.”
Chỉ suy tư trong chốc lát, Hoắc Nhiên liền minh bạch hết thảy, anh tà tà cười nói: “Vậy anh ấy thực sự có phúc khí, là người đầu tiên dùng thử. Nhóm đầu tiên dùng thử, em biết mà.”
“Dù sao em không…” Vương Giai Tuệ đột nhiên ngậm miệng.
Cô là muốn nói không muốn lập gia đình với Hoắc Nhiên hiện giờ, như thế nào lại biến thành vấn đề dùng BY hay không?”
Cô đỏ mặt trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên: “Anh muốn em vòng đến đâu, em mới không nghe anh.”
Hoắc Nhiên bất đắc sĩ vỗ ót: “Lại thất bại.”
“Chụp đi, chụp nhiều anh liền choáng váng.” Vương Giai Tuệ cười nói móc nói.
“Anh còn phải cầu hôn bao nhiêu lần nữa?” Hoắc Nhiên đáng thương hỏi cô.
“Nếu chúng ta kết hôn, anh cam đoan không để em mang thai chứ?” Vương Giai Tuệ nghiêm túc nói.
“Anh thề, nếu trong lúc học đại học anh để cho Vương Giai Tuệ mang thai, liền phạt anh không thể…” Hoắc Nhiên giơ tay lên, nghiêm túc nói. Lời còn chưa hết, đã bị Vương Giai Tuệ chặn lại.