Hoắc Tương đỏ mặt gật đầu. Lấy chứng minh thư trong ví ra.
Làm xong thủ tục, Tần Viễn Chu ôm lấy Hoắc Tương, vội vàng đi vào thang máy. Lúc vào thang máy, anh thì thầm bên tai cô: “Thật xin lỗi. Hôm nay anh vừa làm thủ tục li hôn không thể để người khác biết tối nay anh đi thuê phòng với người phụ nữ khác!”
“Em hiểu cả. Chỉ cần anh yêu em, em có thể chịu được!” Hoắc Tương che miệng Tần Viễn Chu, thông cảm.
Anh đã vì cô mà đấu tranh với cha ruột, cô nên thông cảm cho anh nhiều hơn.
“Anh thề anh lấy kết hôn là mục tiêu qua lại với em. Trở lại thành phố B, anh sẽ nói chuyện với ba về việc lấy em. Anh muốn cưới em, lập tức!” Tần Viễn Chu tì lên trán Hoắc Tương, khàn giọng nói. Hôm nay, thấy Trần Lương hôn cô, anh sợ cô bị người khác cướp mất. Anh phải lập tức cưới cô làm vợ, không thể để người đàn ông khác mơ ước cô nữa.
“Anh không sợ ông ấy chửi sao?” Hoắc Tương cười hỏi.
“Không sợ! Đã trải qua một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực rồi, ông ấy biết không thể ép anh nữa. Nếu tiếp tục bức anh, anh sẽ mặc kệ tất cả, bỏ nhà đi bụi!” Tần Viễn Chu thành thật nói.
“Nếu anh muốn đi đâu thì nhất định phải dẫn em đi!” Hoắc Tương cười hôn Tần Viễn Chu.
“Được!” Tần Viễn Chu khàn giọng trả lời.
Thang máy dừng lại, anh vội vàng bế cô đi ra, cầm thẻ phòng mở cửa.
Vừa vào phòng, anh bắt đầu cởi cà vạt.
“Đi tắm trước đã!” Hoắc Tương mặt, rời khỏi vòng tay của Tần Viễn Chu.
Tuy vẻ ngoài cô khá thoải mái nhưng thật sự cô chưa có mảnh tình nào vắt vai. Vậy nên kinh nghiệm trong chuyện này lại càng không.
Tần Viễn Chu bế cô lên, đi vào phòng tắm: “Cùng nhau tắm đi!”
Sau một đêm triền miên, Tần Viễn Chu vẫn luôn ôm chặt lấy Hoắc Tương, không ngừng nói lời xin lỗi.
“Anh không cần áy náy. Cho đến bây giờ em vẫn là con gái không phải vì bất cứ ai mà thủ thân như ngọc. Chỉ là vẫn chưa gặp được người đàn ông để cho em tự nguyện hiến thân mà thôi.Chỉ cần anh cao hứng, anh là người đàn ông đầu tiên em nguyện ý yêu.” Hoắc Tương vô cùng thật lòng nhìn Tần Viễn Chu.
Cô không biết dùng trinh tiết để bắt cóc tình yêu.
Nếu anh thật tâm yêu cô, cô sẽ gả cho anh.
Nếu anh thay lòng đổi dạ, lại bởi vì áy náy mà cưới cô, thì cô thà cô độc cả đời chứ không cần lấy anh.
Trong cuộc đời của cô từ trước đến nay cô đều thà làm ngọc vỡ chứ nhất quyết không bao giờ làm ngói lành.
“Anh có chút hối hận vì tuổi trẻ đã từng cuồng ngạo.” Tần Viễn Chu tự trách nói.
“Đó là bởi vì anh sẽ không ngờ đến mình sẽ gặp được tiểu thư “Chu Du”.” Hoắc Tương cười khẽ nói.
“Phải!” Tần Viễn Chu siết chặt vòng tay ôm Hoắc Tương, thanh âm khàn khàn nói.”Anh không nghĩ tới mình còn có thể gặp được trân bảo quý giá như vậy.”
” Vậy anh hãy quý trọng cho thật tốt. Chẳng thế thì tiểu thư “Chu Du” chủa anh sẽ đi tìm tiểu Kiều rồi.”Hoắc Tương nghịch ngợm nói.
“Không được!” Tần Viễn Chu nghe thấy Hoắc Tương nói, lập tức mất đi nho nhã bình tĩnh, nhiệt tình hôn Hoắc Tương…