“Cô bạn thật nhất của me có thể gả cho em chồng em! Đương nhiên rất vui vẻ rồi!” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc Trì Viễn, đôi mắt cong cong đầy ý cười, giống như hoa.
“Người em nên chú ý phải là anh mới đúng!” Hoắc Trì Viễn nói rồi nhiệt tình hôn lên môi Tề Mẫn Mẫn.
“Thích ăn giấm vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn cười vui vẻ nói móc Hoắc Trì Viễn.
“Ừ!” Hoắc Trì Viễn khẽ cắn môi dưới của Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng đáp lại.
“Ông xã, em yêu anh nhất!” Tề Mẫn Mẫn nhỏ giọng, thân thiết nói.
——
Rất lâu sau Hoắc Nhiên mới buông Vương Giai Tuệ ra: “Nhật định phải suy nghĩ, suy nghĩ thật kỹ! Anh xuất sắc như vậy, em cũng đừng ra quyết định để rồi sau này phải hối hận!”
“Tự đại!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt sẵng giọng.
Hoắc Nhiên cười kiêu ngạo, cầm tay Vương Giai Tuệ, đi vào sân bay.
Bốn người đi vào đợi Hoắc Nhiên đổi vé máy bay. Cầm vé máy bay xong mọi người vào phòng chờ.
Ứng Mẫn cúi đầu, ngón tay bận rộn báo tin cho bạn bè biết mình sắp đi thành phố B.
Nếu bạn bè của Hoắc Trì Viễn không cho cô ta vào danh sách đen thì sẽ thấy thông báo.
Ngay khi anh không để ý đến cô ta nhưng vẫn biết được tình trạng của cô ta, như vậy cũng tốt.
Ngẩng đầu, cô ta nở nụ cười thỏa mãn.
Lúc này, một người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô ta.
Cô ta không thể tin được chớp chớp mắt.
Cô ta vừa báo tin cho bạn bè vậy mà Hoắc Trì Viễn đã xuất hiện rồi.
“Hoắc Trì Viễn!” Cô ta đứng dậy, dùng sức vẫy tay với Hoắc Trì Viễn.
Nhìn thấy Ứng Mẫn, Hoắc Trì Viễn nhíu mày một chút.
“Hoắc Trì Viễn, sao anh biết hôm nay em đi thành phố B?” Ứng Mẫn đẩy gọng kính, cười hỏi Hoắc Trì Viễn.
“Tôi đến tiễn Hoắc Nhiên!” Hoắc Trì Viễn thản nhiên trả lời.
Lúc này Ứng Mẫn mới nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn và hai người nữa. Cô ta xấu hổ gật đầu: “Mọi người khỏe chứ?”
“Không khỏe! Trong mắt có gỉ!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trợn mắt nói.
Mặt Ứng Mẫn tối lại nhưng chỉ chớp mắt một cái đã khôi phục dáng vẻ bình thường. Cô ta lịch sự cười nói: “Anh hai Cố đi công tác sao?”
“Tham dự một hội thảo nghiên cứu và học thuật tại thành phố B!” Hoắc Nhiên cười nói.
“Thành phố B? Khéo như vậy?” Ứng Mẫn cười sung sướng.
“Em cũng đến thành phố B sao?” Hoắc Nhiên kinh ngạc nhìn Ứng Mẫn.
“Đúng thế! Thật khéo, không phải sao?” Ứng Mẫn nhìn Hoắc Nhiên đầy ý cười.
Cô ta biết Hoắc Trì Viễn sẽ không quan tâm đến mình. Giả sử như cô ta quá nhiệt tình sẽ khiến anh cảm thấy phản cảm. Không bằng cứ dựa vào giao tình với em trai anh thì tốt hơn.
“Thật khéo!” Hoắc Nhiên nhún vai.
“Hoắc Trì Viễn giới thiệu cho tôi làm giảng viên tại Đại học Q. Hôm nay tôi đi nhậm chức.” Ứng Mẫn đầy cảm kích nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.