Tiếu Mạc quá chấp nhất đối với tình cảm, nếu Tề Mẫn Mẫn không cần nó, cả đời này nó cũng sẽ không yêu ai nữa.
Hiện giờ y học vô cùng tiến bộ, cho nên Tề Mẫn Mẫn có khả năng chữa khỏi vô sinh, nhưng nếu như Tề Mẫn Mẫn rời khỏi Tiểu Viễn, nguyện vọng cả đời bà cũng không thể thực hiện được.
“Khó mà làm được, mẹ phải gọi điện thoại cho Tiểu Viễn, để nó dừng toàn bộ hoạt động tuyên truyền đi.” Bà nội Hoắc thật sự nói.
“Mẹ, chuyện này để Tiểu Viễn tự xử lý đi. Chúng ta không cần can thiệp quá nhiều.” Chu Cầm lập tức ngăn cản.
“Bà nội, bà thấy chưa, mẹ cháu cùng quan điểm với cháu. Chuyện của anh cháu, bà cứ để tự anh ấy xử lý. Nhỡ đầu chúng ta làm hỏng, bà lại không được ôm chắt thật thì sao.” Hoắc Tương thật sự nói.
Nghe được Hoắc Tương uy hiếp, lúc này bà nội mới từ bỏ: “Đứa nhỏ này, lúc này thực không làm cho người ta bớt lo được.”
“Ngày mai con qua bên cạnh hỏi chút. Có lẽ Tề Mẫn Mẫn biết, cũng không ngại. Chúng ta ở đây buồn lo cũng vô ích.” Chu Cầm cau mày nói.
“Đúng thế, chúng ta ở chỗ này quan tâm mù quáng cũng không có bất kỳ tác dụng gì.” Hoắc Tương lập tức phụ họa với mẹ nói.
“Con là một người phụ nữ, còn là một tác giả, sao lại ăn nói thô ráp như thế?” Bà nội bất mãn nhìn Hoắc Tương.
Bên kia, Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn ăn cơm xong thì lên lầu, Hoắc Trì Viễn về thư phòng xem tư liệu Trịnh Húc vừa gửi đến, rồi cùng đàm phán với đối tác qua videocall.
Xong việc, anh gấp laptop lại rồi gửi về phòng.
Tề Mẫn Mẫn đang ôm gối, ngồi trên sô pha xem tivi. Vừa nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đi vào, cô liền nhìn đi chỗ khác, lặng lẽ lau nước mắt.
Hoắc Trì Viễn cau mày nhìn thoáng qua TV:”Nha đầu, em đang xem cái gì?”
“Chị Y Nhiên khiêu vũ thật đẹp.” Tề Mẫn Mẫn cố gắng nở nụ cười với Hoắc Trì Viễn.
Tuy Hoắc Trì Viễn lúc trước đã từng nói qua với cô, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nhìn vào những hình ảnh chật thật, lòng cô vẫn như bị kim đâm vào, rất đau.
Ở trong lòng Hoắc Trì Viễn, Tưởng Y Nhiên là người không thể thay thế được đúng không?
Một vũ sư xinh đẹp tài giỏi như vậy lại vì sự tùy tiện nhất thời hủy diệt.
Nhìn thấy vũ đạo của Tưởng Y Nhiên, cô cảm nhận được sâu sắc rằng nghiệp chướng mình gây ra quá nặng nề.
“Nha đầu, những hình ảnh này được ghi lại từ lúc trước khi anh và cô ấy…” Hoắc Trì Viễn cố gắng giải thích.
Tề Mẫn Mẫn đặt ngón trỏ lên môi Hoắc Trì Viễn, nhẹ nhàng lắc đầu:”Chú, chuyện này anh đã nói rồi, không cần nói nữa. Em đều hiểu được. Chị Y Nhiên là quá khứ của anh, em sẽ không tranh giành với chị ấy. Em chỉ là nhìn thấy chị ấy đẹp như vậy, cảm thấy tội ác mình gây ra thật kinh khủng.”
Hoắc Trì Viễn cầm lấy điều khiển lập tức đổi kênh.
“Đừng! Em còn chưa xem hết.” Tề Mẫn Mẫn lập tức lấy lại điều khiển, đổi lại kênh.
Y Nhiên ngồi trong phòng trống tập luyện, đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần mở to nhìn chính minh trong gương, bắt đầu chuyển đông theo giai điệu, giống như bướm bướm vừa thoát kén, mê mang mạnh mẽ, nồng nhiệt….