Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 972


“Anh thề!” Hoắc trì Viễn vội vàng giơ một bàn tay lên thề, bởi vì sợ một bàn tay cường nén lên bụng cô, lại vội vàng để tay xuống, vững vàng ôm lấy cô.


Tề Mẫn Mẫn oan ức nhìn Hoắc trì Viễn: “Đều tại anh!”


“Đều do anh!” Hoắc trì Viễn lập tức dánh vác hành vi phạm tội mà không chút do dự.


“Về sau anh sẽ không vì baby mà không để ý đến em nữa chứ!” Tề Mẫn Mẫn sâu xa nhìn anh.


“Baby còn chưa sinh ra mà em đã lo lắng bị thất sủng rồi sao?” Hoắc trì Viễn bật cười hôn Tề Mẫn Mẫn: “Yên tâm! Em vĩnh viễn là bảo bối của anh.”


Tề Mẫn Mẫn lại cười một lần nữa: “Không cho anh vì baby mà không để ý đến em, hung dữ với em, đánh em!”


Hoắc trì Viễn nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Nha đầu, hai chúng ta thảo luận khí thế ngất trời như vậy, giống như đang có baby thật sự ở trong bụng em vậy. Nhưng là, chúng ta còn chưa đến bệnh viện kiểm tra.”


Tề Mẫn Mẫn hung dữ nhìn Hoắc trì Viễn: “Cùng với anh, chỉ số thông minh của em bị hạ thấp đi mà!”


Hoắc trì Viễn cười thỏa hiệp nói: “Được, tại anh, chỉ số thông minh của anh quá thấp!”


“Vốn là thế!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo ngẩng cằm lên.


Hoắc trì Viễn thật cẩn thận đặt cô lên giường, mang áo khoác giúp cô mặc vào, bao quanh người cô thật chặt, lại bế cô lên: “Chúng ta đi bệnh viện!”


“Hoắc trì Viễn, thật ra… anh đi mua một cái que thử thai, chúng ta có thể biết mà…” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ anh, nhắc nhở.


“Bệnh viện chính xác hơn.” Hoắc trì Viễn không chút suy nghĩ nào trả lời: “Nhỡ đâu que thử không đúng, vui mừng vô ích rồi.”


“Vui mừng vô ích?” Tề Mẫn Mẫn hung hãn trừng to mắt: “Hoắc trì Viễn, thành thật nói đi, có phải anh đã sớm có âm mưu không?”


“Anh thề là không có, em biết anh vẫn tránh thai đều đặn. Chỉ là, anh rất cao hứng nếu được làm ba.” Hoắc trì Viễn vui vẻ trả lời: “Đó là kết tinh tình yêu của chúng ta.”


“Tạm thời tin anh một lần.” Tề Mẫn Mẫn thu hồi vẻ mặt hung hãn, cười dựa sát vào trong lòng Hoắc trì Viễn.





Hoắc trì Viễn ở trong ghế, nắm chặt tay cô, âm thanh run rẩy nói: “Nha đầu, đừng khẩn trương!”


Đột nhiên anh phát hiện chờ đợi kết quả kiểm tra là một chuyện muốn giết người. Quả thực một giây mà như một năm, tim cũng sắp nhảy ra khỏi ngực rồi.


Cũng là chờ đợi kết quả kiểm tra, tâm tình ngày hôm qua của anh là lo lắng, là trầm trọng, là không dám nghe kết quả. Mà hôm nay là càng chờ mong và sợ hãi đan xen vào, hận không thể biết được kết quả ngay lập tức.


“Chú, đừng khẩn trương, người khẩn trương là anh đó?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu, trêu chọc cười nói: “Trong lòng bàn tay của anh toàn là mồ hôi!”


“Lần đầu tiên là ba ba…” Hoắc trì Viễn xấu hổ nở nụ cười một cái.


Tề Mẫn Mẫn lập tức trừng mắt nhìn anh: “Chẳng lẽ em là lần thứ hai?”


“Anh sẽ không nói!” Hoắc trì Viễn khẩn trương nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô một cái: “Nha đầu, anh thừa nhận, anh thật sự rất khẩn trương!”


“Rốt cuộc anh cũng thừa nhận rồi!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười rộ lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK