“Hiểu được mối lo của em chồng, không tồi!” Hoắc Trì Viễn tán thưởng cười nói.
“Em là chị dâu cả tốt chứ?” Tề Mẫn Mẫn ôm di động kiêu ngạo nói.
“Tốt!” Hoắc Trì Viễn nhéo nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn.
Nhìn thấy tình cảm của Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn tốt như vậy, Tề Bằng Trình vô cùng an tâm.
Cuộc gọi vừa được nhận, Tề Mẫn Mẫn cười hỏi:”Giai Tuệ, cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà làm bài tập.” Vương Giai Tuệ trả lời ngay, “Tề Mẫn Mẫn, sao vậy?”
“Cậu còn có tâm tình làm bài tập?” Tề Mẫn Mẫn đảo mắt ỉu xìu, “Anh Hoắc Nhiên sắp đi rồi mà cậu còn ở nhà làm bài tập!”
“Anh ấy phải đi. Tớ ở nhà làm bài. Bye!” Vương Giai Tuệ nói không được tự nhiên.
“Đợi chút!” Tề Mẫn Mẫn kêu vội lên, “Tốt xấu gì anh Hoắc Nhiên cũng giúp cậu chữa chân, người ta đi rồi cậu cũng không nỡ tiễn sao?”
Vương Giai Tuệ bên kia lâm vào trầm mặc.
“Giai Tuệ? Lần này anh Hoắc Nhiên đi có lẽ nửa tháng sau cũng chưa về được. Nếu chỉ là bạn bè bình thường, cậu đi tiễn cũng không có gì mà.” Tề Mẫn Mẫn vô cùng nhiệt tình thuyết phục.
Vương Giai Tuệ trầm mặc một chút mới mở miệng:”Mấy giờ anh ấy đến máy bay?”
“Chốc nữa anh ấy sẽ đến chỗ ba tớ. Cậu đến nhà tớ đi. Láy nữa cùng đi tiễn anh ấy luôn.” Tề Mẫn Mẫn làm ký hiệu chiến thắng với Hoắc Trì Viễn, tươi cười vô cùng hưng phấn.
Vương Giai Tuệ “ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại.
“Thành công!” Tề Mẫn Mẫn đập tay với Hoắc Trì Viễn, cười rộ lên.
Cô có thể nhìn ra Hoắc Nhiên có tình cảm với Giai Tuệ, không hiểu sao Giai Tuệ còn chưa đáp lại.
Cô là chị dâu cẩ, đương nhiên phải giúp em chồng một phen.
“Anh phải dặn Hoắc Nhiên phải hối lộ em thật tốt.” Hoắc Trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói.
Tề Lạc nhìn thấy Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn công khai ân ái trước mặt mình, phẫn hận nghiến chặt răng.
Tề Mẫn Mẫn thà giới thiệu người ngoài cho Hoắc Nhiên, mà không thèm nghĩ đến đứa em này, quá xấu xa!
Tuy cô không hề coi Hoắc Nhiên là mục tiêu số một
Nhưng nghe Tề Mẫn Mẫn nói, cô vẫn là hối hận.
“Em gái, đừng cắn hỏng răng!” Tề Mẫn Mẫn nhìn vẻ mặt tức đến nghiến răng nghiến lợi của Tề Lạc, vô cùng trào phúng nói, “Ba, xương đâu rồi ạ? Ba tìm lấy một ít cho Tề Lạc gặm.”
Tề Bằng Trình cưng chiều nói “Được” rồi đứng dậy đi vào bếp.
“Chị, em và mẹ đã bị trừng phạt rồi mà.” Tề Lạc tủi thân nhìn Tề Mẫn Mẫn, “Chị đừng bức người…..quá đáng!”
“Cô chưa từng nghe câu “Tự mình gây ra nghiệp chướng thì sẽ không được sống tử tế” sao?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nghịch ngợm cười nói.
Tề Lạc bị Tề Mẫn Mẫn làm cho nghẹn họng không nói được câu nào.
Tề Bằng Trình đi ra từ nhà bếp, vô cùng tiếc nuối nhún vai:”Không tìm thấy cương, có lẽ đã bị giúp việc ném cho cho gặm rồi.”
“Lần sau đừng ném. Đưa cho dì và Tề Lạc cho họ khỏi phải nói mấy lời thừa thãi.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười nói.