“Tổ gia gia? Lại không sợ chết?” Hoắc Trì Viễn nghiêm mặt trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn. Lúc cô hơi lộ ra ánh mắt sợ hãi, vươn tay cù nách cô, khiến cô đứng ngồi không yên.
“Mẹ nuôi cứu con!” Tề Mẫn Mẫn vừa né tránh đòn công kích của Hoắc Trì Viễn, vừa cầu cứu Tưởng phu nhân.
Tưởng phu nhân nhìn vợ chồng son sắt vui đùa ầm í, vốn không có ý trợ giúp, ngược lại còn giơ di động lên chụp lại cảnh bọn họ ân ái.
Hoắc Trì Viễn dùng sức túm lấy thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, nói bên tai cô tràn ngập uy hiếp:”Tối nay về trị em!”
“Dọa chết người ta!” Tề Mẫn Mẫn cố ý hoảng sợ nói.
“Em còn có thể sợ hãi được sao?” Hoắc Trì Viễn lừ mắt, nhéo má Tề Mẫn Mẫn.”Không phải em nói anh là hổ giấy sao?”
“Già rồi mà trí nhớ vẫn tốt vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nhỏ giọng than thở.
Hoắc Trì Viễn còn chưa kháng nghị, Tưởng phu nhân đã bị hai người bọn họ làm cho bật cười:”Tiểu Nhiễm, lại đây nhìn ảnh mẹ chụp thế nào.”
Tề Mẫn Mẫn lập tức buông Hoắc Trì Viễn ra, cười chạy tới.
Cô nhận lấy điện thoại mở ra xem.
Hoắc Trì Viễn gãi cho cô khỏi ngứa, Hoắc Trì Viễn ôm hông cô, Hoắc Trì Viễn ôm mặt cô……
Tất cả các bức ảnh đều làm cho người ta cảm nhận được sự ngọt ngào ấm áp.
Cô cười nhìn thoáng qua Hoắc Trì Viễn.
“Mẹ nuôi, mẹ chụp Hoắc Trì Viễn thật là đẹp trai!” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười nói.
“Là do vốn dĩ đã đẹp trai rồi!” Tưởng phu nhân cười haha nói:”Kỹ thuật của mẹ không tồi đấy chứ?”
“Chụp không tồi. Đáng tiếc nữ chính có hơi xấu.” Hoắc Trì Viễn nhìn chăm chú ra vẻ cân nhắn nghiêm túc.
“Này ông già, anh nói ai xấu?” Tề Mẫn Mẫn chống nạnh, hung hãn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn.
“Anh xấu!” Hoắc Trì Viễn lập tức đổi giọng.
Tề Mẫn Mẫn và Tưởng phu nhân đều bị anh làm cho cười.
Tề Mẫn Mẫn cười đủ rồi, áp vào bên tai Tưởng phu nhân, kiêu ngạo nói:”Nói anh ấy là hổ giấy mà anh ấy còn không thừa nhận.”
“Còn sợ vợ hơn cả ba chồng con.” Tưởng phu nhân hiền từ nói.
Nhớ Hoắc Hoài Lễ hồi còn trẻ còn có danh hiệu “Được vợ trông nom nghiêm khắc”. Tính cách Chu Cầm trong trẻo nhưng lạnh lùng, đối với những người đàn ông theo đuổi cho tới giờ đều vô cảm. Hoắc Hoài Lễ năm đó chín trâu hai hổ mới năm được tay của Chu Cầm, cho nên đối với bà chưa bao giờ dám nói lớn. Chu Cầm nói đông ông tuyệt đối không dám đi tây. Ba mươi năm nay chưa bao giờ nghe thấy Hoắc Hoài Lễ từng có ai bên ngoài, cũng không hề nghe Chu Cầm oán giận ông một chữ. Cũng chỉ cố người đàn ông tử tế như Hoắc Hoài Lễ,mới co thể sinh ra được đứa con ưu tú như Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn rất giống ba của anh, đối với người mình yêu đều yêu chiều hết mực.
Nghĩ tới Hoắc Hoài Lễ, bà không khỏi nhớ đến chồng mình – Tưởng Bình.
Hạnh phúc lớn nhất của một người phụ nữ không phải là có được bao nhiêu tài phú mà là có được một người chồng tốt.
“Ba chồng con sợ vợ ư?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Tưởng phu nhân.