Hoắc trì Viễn giúp cô ta bồi thường, liệu có công bằng với người bệnh đã chết kia không?
Người đã chết, bao nhiêu tiền cũng không bù đắp được.
“Chú Ứng cũng là bạn của ba anh mười mấy năm rồi!” Hoắc trì Viễn dưa vào vai của Tề Mẫn Mẫn, nhẹ giọng dỗ cô.
“Hoắc trì Viễn, em cảm thấy lần sau anh đừng giúp đỡ người khác linh tinh nữa. Anh giúp Ứng Mẫn như vậy sẽ không công bằng với người chết!” Tề Mẫn Mẫn nói thẳng ý nghĩ trong lòng ra.
“Anh sẽ cho người nhà họ một số tiền lớn!” Hoắc trì Viễn thẳng thắn đáp.
“Nếu em nói, em cho anh một trăm vạn, em sẽ lấy mạng của anh, anh có đồng ý không?” Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc trì Viễn, không hài lòng đáp.
Hoắc trì Viễn trầm mặc không đáp.
“Lúc trước, khi em gây ra tai nạn cho chị Tưởng Y Nhiên, ba em cũng muốn bồi thường cho mọi người một số tiền lớn nhưng anh lại xé toang tấm chi phiếu đó! Hoắc trì Viễn, không phải vì em không ưa Ứng Mẫn mà nói như vậy mà em cảm thấy người nhà bệnh nhân kia sở dĩ không đáp ứng hòa giải cũng vì họ có tâm trạng giống anh trước kia!” Tâm trạng Tề Mẫn Mẫn phức tạp nhìn Hoắc trì Viễn.
Thái độ của Hoắc trì Viễn càng trở nên thầm trầm: “Anh hiểu rồi. Nhưng anh đã đồng ý giúp đỡ nên không thể nuốt lời được!”
“Em biết sẽ không thay đổi được điều gì. Em chỉ muốn nói cho anh biết cảm nhận của em mà thôi! Em nghĩ nếu Ứng Mẫn có lương tri thì sẽ cảm thấy tự trách giống em năm đó.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy eo Hoắc trì Viễn, buồn rầu nói, “Lúc anh tiếp xúc với người nhà bệnh nhân thì đừng quá cứng rắn. Người chịu tổn thương lớn nhất không phải là Ứng Mẫn mà là bọn họ!”
Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng ôm lấy Tề Mẫn Mẫn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Có một số việc, tâm trạng khác nhau, cảm nhận cũng sẽ khác nhau.
Lúc trước Tề Mẫn Mẫn vô ý đâm chết Tưởng Y Nhiên, anh hận người gây chuyện đến thấu xương.
Nhưng Ứng Mẫn vô ý hại chết bệnh nhân nhưng anh lại che chở cô ta.
Tề Mẫn Mẫn nói đúng.
Chu Cầm bưng một chén thuốc đông y từ phòng bếp ra, nói với hai người đang đứng bên cửa sổ: “Tề Mẫn Mẫn, uống thuốc thôi!”
“A…” Tề Mẫn Mẫn toét miệng nhưng không có kháng nghị gì, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh bàn ăn, bưng bát thuốc Đông y, nhắm mắt uống hết.
Thuốc Đông y thật sự rất khó uống.
Một ngày ba bát, cô vẫn không thể quen với mùi này.
Cô vừa để bát lên bàn, Hoắc trì Viễn liền nhét vào trong miệng cô một viên kẹo chocolate.
“Lúc nào anh cũng mang kẹo chocolate trong người sao?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.
“Chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng trả lời.
“Cảm ơn anh đã ‘chuẩn bị bất cứ tình huống nào!’” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy Hoắc trì Viễn, cảm động nói.
Anh là người không thích ăn ngọt nhưng lại vì cô chuẩn bị một đống chocolate và kẹo.
Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc trì Viễn lại vang lên.
Anh buông Tề Mẫn Mẫn ra, lấy điện thoại di động nhìn rồi ngắ máy.
“Ai gọi vậy?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Ứng Mẫn!” Hoắc trì Viễn cẩn thận quan sát biểu tình của Tề Mẫn Mẫn.