“Được.” Hoắc Trì Viễn lập tức đồng ý.
“Chuyện xấu?” Tề Mẫn Mẫn không rõ nhìn Phùng Hân và Hoắc Trì Viễn.
“Trước kia anh Hoắc phát hành một CD vũ đạo của em tôi, sau đó trên mạng truyền ra…” Phùng Hân giải thích một lần: “Khiến Shawn ghen…”
“Anh không bụng dạ hẹp hòi như thế.” Tô Hoán ôm chầm lấy Phùng Hân, không kiềm chế được cười nói: “Thế nhưng vẫn nên làm rõ.”
Bốn người chọn một nhà hàng cơm ngon vô cùng nổi tiếng.
Thưởng thức hương vị quen thuộc, Phùng Hân Nhiên thỏa mãn nói:”Đã lâu không được ăn đồ ăn Thượng Hải rồi.”
“Thích ăn thì ăn nhiều một chút.” Tề Mẫn Mẫn nhiệt tình gắp thức ăn cho Phùng Hân Nhiên, “Đến B thị chắc chị không được ăn những món ăn hương vị quê nhà.”
“Đúng vậy! Đồ ăn đó chỉ có A thị mới có.” Phùng Hân Nhiên cười gật đầu.
“B thị cũng có quán cơm Thượng Hải.” Tô Hoán ôm Phùng Hân Nhiên:”Nếu em nhớ nhà, anh đưa em đi ăn.”
“Anh dám sao?” Phùng Hân Nhiên nhìn thoáng qua Tô Hoán.
B thị nơi nơi có paparazi, anh không sợ bị chụp ảnh sao?
“Cùng lắm thì đành bao toàn bộ nhà hàng.” Tô Hoán dũng cảm nói.
“Anh Shawn vì sao không dám? Chẳng lẽ anh đã kết hôn?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu nhìn Tô Hoán.
Nghe ngữ khí của Phùng Hân Nhiên, Tô Hoán khong dám mặt mày rạng rỡ đi cùng cô ấy ở chỗ đông ngời. Chẳng lẽ anh ta đã kết hôn, sợ bị vợ bắt được?
Có phải đó là nguyên nhân vì sao anh vẫn đội nguyên mũ không?
Lời nói của cô thiếu chút nữa làm Tô Hoán phun hết toàn bộ thức ăn trong miệng ra.
Hoắc Trì Viễn cười bóc con tôm bỏ vào bát Tề Mẫn Mẫn:”Vợ anh thật là thông minh!”
“Anh thật sự đã kết hôn?” Tề Mẫn Mẫn không đồng tình nhìn Tô Hoán. “Anh Shawn, đây là anh không đúng rồi.”
“Hoắc Trì Viễn, anh đừng có chụp mũ lung tung!” Tô Hoán bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, “Tôi kết hôn bao giờ?”
“Không có?” Tề Mẫn Mẫn vỗ vỗ ngực, “Tốt tốt! Tôi vừa thấy bất bình thay cho chị Hân Nhiên.”
“Anh ấy là diễn viên.” Hoắc Trì Viễn xấu xa cười cười khẽ nói với Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn không hiểu nhìn Hoắc Trì Viễn, rồi lại nhìn Tô Hoán.
Hoắc Trì Viễn có ý gì?
“Họ Hoắc kia, anh còn dám bôi nhọ tôi, tôi sẽ bảo em họ tôi theo đuổi cướp vợ cậu về!” Tô Hoán nghiến răng nghiến lợi nói.
“Em họ anh? Theo đuổi tôi?” Tề Mẫn Mẫn nghi hoặc nhìn Tô Hoán.
Tô Hoán một bàn tay che mặt, tay kia lặng lẽ kéo râu xuống, sau đó không kìm chế được cười nói với Tề Mẫn Mẫn:”Nhóc, lâu rồi không găp!”
“Tô Hoán!” Tề Mẫn Mẫn khiếp sợ thét chói tai.