Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 862


“Làm sao cô thấy được?” Hoắc trì Viễn cười nhẹ nhàng.


“Trên mặt anh viết rõ hai chữ hạnh phúc.” Phùng Hân Nhiên nói rất văn vẻ, lại nói trúng tâm tình của Hoắc trì Viễn.


“Rõ như vậy sao?” Hoắc trì Viễn cười hỏi.


Anh nghĩ hạnh phúc đã khắc sâu trong lòng, không ngờ lại hiện hết lên mặt.


“Anh không cảm thấy gì sao?” Phùng Hân Nhiên lấy ra một cái gương nhỏ, đưa cho Hoắc trì Viễn, “Anh tự nhìn xem.”


“Không cần.” Hoắc trì Viễn cười từ chối.” Tình cảm từ trong lòng sinh ra. Hạnh phúc của tôi đã khắc sâu trong lòng rồi.”


Bị từ chối, Phùng Hân Nhiên cũng không xấu hổ, lại còn cười tươi lấy gương, trang điểm lại: “Vậy tôi phải mau chóng tìm hạnh phúc khác mới được!”


“Cô rất vui tính!” Hoắc trì Viễn bị Phùng Hân Nhiên chọc cười.


“Không có cách nào khác! Là một cô nhi không ai thương, không ai yêu, tôi phải học cách gạt nước mắt mà cười!” Phùng Hân Nhiên vui vẻ, kiên cường nói.


“Sắc mặt cô hơi tái!” Hoắc trì Viễn quan tâm nhìn đối phương. Lúc mẹ nhắc đến Phùng Hân Nhiên, anh cũng không có cảm giác gì cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Nhưng hôm nay gặp được đối phương, lại còn có nét giống Tưởng Y Nhiên khiến anh không khỏi quan tâm.


“Tôi trốn viện đến đây!” Phùng Hân Nhiên nghịch ngợm làm mặt quỷ với Hoắc trì Viễn.


“Bệnh viện XX?” Hoắc trì Viễn cười hỏi.


Nghe Hoắc trì Viễn nói vậy, Phùng Hân Nhiên đề phòng: “Sao anh biết?”


“Mẹ tôi là Chu Cầm, chủ nhiệm khoa phụ sản bệnh viện XX. Bà đã nhắc đến cô với tôi!” Hoắc trì Viễn mỉm cười, quan sát sắc mặt của Phùng Hân Nhiên, “Bởi vì ba cô tên là Tưởng Bình, một người bạn tốt của ba mẹ tôi cũng tên như vậy!”


“A……?” Phùng Hân Nhiên vuốt mái tóc nhuộm nâu, lạnh lùng nhếch môi, “Cái tên đó với tôi là một sự sỉ nhục!”


“Có phải chúng ta nói đến cùng một Tưởng Bình không?” Hoắc trì Viễn hỏi.


“Làm sao tôi biết được!” Phùng Hân Nhiên chớp mắt nhìn Hoắc trì Viễn, “Tôi không muốn nhớ đến người đàn ông vô trách nhiệm đó nữa!”


“Vô trách nhiệm?” Hoắc trì Viễn trầm giọng lập lại lời của Phùng Hân Nhiên.


“Đúng! Sinh tôi ra nhưng không nuôi, không nhận tôi! Mẹ tôi bị ung thư, tôi đi tìm ông ta, nhờ ông ta đến gặp mẹ lần cuối. Vậy mà ông ta vô tình từ chối. Nếu đã vô trách nhiệm như thế thì tại sao lúc trước muốn sinh tôi làm gì? Không bao lâu sau mẹ tôi chết. Có lẽ là báo ứng, con gái mà vợ ông ta sinh cũng không bao lâu sau bị xe đụng chết!” Phùng Hân Nhiên cười lạnh, “Có lẽ ông ta không chịu nổi đả kích này mà tự sát. Như vậy cũng được đỡ khiến tôi phải hận ông ta!”


Hoắc trì Viễn thấy hốc mắt Phùng Hân Nhiên đỏ lên, vội vàng lấy khăn tay đưa cho cô.


“Tôi không khóc!” Phùng Hân Nhiên lập tức lau nước mắt, ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi tắn, xinh đẹp như cũ.


“Con gái của chú Tưởng là bạn gái cũ của tôi!” Tâm trạng Hoắc trì Viễn hơi trầm trọng. Phùng Hân Nhiên nói cái chết của Tưởng Y Nhiên là báo ứng, điều này khiến anh có chút không vui.


“Thật xin lỗi! Có phải tôi khiến anh bị tổn thương không?” Phùng Hân Nhiên xin lỗi Hoắc trì Viễn.


“Tôi có thể nói thật không?” Hoắc trì Viễn nhíu mày!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK