Vương Giai Tuệ nhìn xe đang ở trên đường, lập tức dừng vùng vẫy, yên tĩnh trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
“Sau năm năm, nếu em vẫn chưa tìm được tình yêu đích thực, hai chúng ta liền kết hôn đi.” Hoắc Nhiên nửa đùa nửa thật đề nghị.
“Anh đừng ôm ấp hy vọng quá nhiều. Tình yêu đích thực của em không phải anh.” Vương Giai Tuệ bĩu môi nói.
Trong lòng cô vẫn có một người con trai, nhưng cô không dám thể hiện ra.
Mẹ đã cảnh cáo cô không chỉ một lần, cô và Ninh Hạo không phải người cùng một thế giới.
Cô chỉ là một con chim bé nhỏ, không thể biến thành phượng hoàng được.
Hoắc Nhiên làm vẻ mặt bi thương, âm thanh có chút ảm đạm nói: “Em mở mòm ra, không thương tổn anh đến tận xương thì sẽ không bỏ qua sao.”
“Hoa hoa công tử cũng có trái tim sao?” Vương Giai Tuệ giận trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên, khiêu khích hỏi han.
“Có, đỏ tươi, em muốn sờ hay không?” Hoắc Nhiên cầm tay Vương Giai Tuệ, cường thế đặt nó lên ngực mình.
“Bệnh thần kinh! Em việc gì phải sờ mó anh, em không cần!” Vương Giai Tuệ dùng lực rút tay ra, lui trở lại chỗ ngồi bên cạnh tay lái.
Hoắc Nhiên bi thương che ngực: “Thật đúng là người làm bị thương người khác, trái tim của anh sẽ nhanh bị những lời nói ác độc của em làm cho thối nát rồi.”
“Đèn đỏ!” Vương Giai Tuệ chỉ vào đèn tín hiệu giao thông cách đó không xa, nhắc nhở Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên mạnh mẽ giẫm lên chân ga, dừng xe ở trước vạch trắng.
Máy bay rời khỏi Hắc Hà, tâm Tề Mẫn Mẫn cũng lưu luôn tại đó. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Baby, không phải mẹ không cần con.”Cô ở trong lòng mặc niệm.
Đứa nhỏ này tới trước cô cũng không dám mong chờ nhiều, nhưng sau khi biết mình mang thai, cô thật hưng phấn, thậm chí bắt đầu chờ mong sự ra đời của đứa nhỏ, nằm mơ cũng là mơ thấy một cục bông nhỏ đáng yêu.
Nhưng cô chỉ được ở cùng con mình có mấy ngày, đứa nhỏ này liền rời cô mà đi.
Tại một khắc kia, nước mắt cô cũng đã cạn, trong tim chỉ còn là thống khổ.
Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, sắp về nhà rồi.”
Nghe được chữ “ Nhà” này, cái mũi của Tề Mẫn Mẫn lại bắt đầu ửng đỏ.
Bọn họ về nhà, nhưng cũng chỉ có hai người trở về.
Baby bị vĩnh viễn cũng sẽ ở lại cái nơi rét lạnh kia.
Tề Bằng Trình nhận ra con gái thương tâm, trong lòng chua xót cúi đầu, lau lau khóe mắt.
Vừa xuống máy bay, Hoắc trì Viễn liền nhận được điện thoại của Trác Liệt gọi tới. Anh im lặng lắng nghe, càng nghe, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo.
“Được, chờ.” Che điện thoại đi, anh ngẩng đầu, biểu tình phức tạp nhìn thoáng qua Tề Bằng Trình.
“Ba, ba có nghĩ tới người muốn giết bọn con là ai không?” Hoắc trì Viễn nghiêm mặt hỏi.
“Có nghĩ tới.” Tề Bằng Trình gật đầu một cái.
“Cha cảm thấy có thể là ai?” Khóe môi Hoắc trì Viễn treo một nụ cười lạnh, hơi hất mày.
Đoàn đường về này, anh một mực suy nghĩ.
Mục tiêu của hai viên đạn kia là Tề Mẫn Mẫn.