Hóa ra Hoắc Nhiên không phải giả vờ.
Hoàn toàn có thể lấy một phần thưởng đưa cho anh.
Trái tim của Vương Giai Tuệ chua xót.
Hoắc Nhiên lại toàn bộ tự trách mình.
Cô không còn lời nào để nói.
Đi vào đường cao tốc ra sân bay, chiếc Maybach mới chạy bình thường.
Vương Giai Tuệ lập tức rời khỏi Cố Nhiê, đỏ mặt tựa vào cửa xe.
Trong lòng đột nhiên trống rỗng, Hoắc Nhiên vô ý nắm chặt tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vương Giai Tuệ nhìn thấy anh để khuỷu tay lên cửa kính xe, bàn tay để lên miệng, ngơ ngẩn.
Cô mới phát hiện ra Hoắc Nhiên rất tuấn tú.
Lúc anh đùa giỡn cợt nhả, dường như còn mê người hơn.
Phong lưu phóng khoáng, bốn chữ này hợp với anh nhất.
Khó trách từng lớp phụ nữ tre già măng mọc, cam tâm tình nguyện làm tình nhân một đêm của anh.
Không khí bên trong xe lâm vào xấu hổ.
“Anh hai Cố, em cũng muốn làm bác sĩ.” Vương Giai Tuệ đột nhiên phá vỡ sự trầm mặc, “Em có thể học thuật nối xương của anh không?”
“Gia truyền, không truyền ra ngoài.” Hoắc Nhiên không quay đầu, thờ ơ nói.
“Ừm.” Vương Giai Tuệ rũ đôi mắt đẹp xuống.
Tề Mẫn Mẫn nhìn Giai Tuệ buồn bã, nghi hoặc dùng khẩu ngữ hỏi Hoắc Trì Viễn:”Không truyền ra ngoài thật sao?”
Hoắc Trì Viễn giơ tay xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, cười cười.
“Đúng hay không?” Tề Mẫn Mẫn có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa.
Hoắc Trì Viễn cười lớn nói:”Đúng là gia truyền. Nhưng Hoắc Nhiên chưa bao giờ vâng lời. Mỗi lần đi dự hội thảo của khoa nghiên cứu chỉnh hình, cậu ấy đều tuôn ra hết. Hoắc Nhiên tuy trẻ tuổi, nhưng cả nước đã có rất nhiều người muốn bái cậu ấy làm sư phụ đó.”
“Hóa ra anh hai Cố chính là muốn ép Giai Tuệ làm vợ anh ấy!” Tề Mẫn Mẫn bừng tỉnh liền hiểu ra.
Lời vợ chồng bọn họ vừa thốt ra, làm cho Hoắc Nhiên ho một trận mãnh liệt.
“Tề Mẫn Mẫn, cậu chỉ biết trêu tớ!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt, vươn tay ra sức cù dưới nách cô.
“Tớ là vì…vì tốt cho hai người…..tớ đầu hàng….” Tề Mẫn Mẫn vừa cười vừa xin tha thứ.
“Dám trêu nữa tớ sẽ không làm bạn với cậu nữa.” Vương Giai Tuệ giả vờ tức giận nói.
“Không làm bạn nữa, thì làm chị em dâu được không?” Tề Mẫn Mẫn quay đầu lại nghịch ngợm cườ hỏi.
Vương Giai Tuệ lập tức đỏ bừng mặt.
Cô lặng lẽ nhìn Hoắc Nhiên, phát hiện ra anh đang nhìn mình, độ nóng trên mặt càng tăng, giống như bị đun sôi.
“Chị dâu nhỏ, chị đừng nghịch nữa. Em với Giai Tuệ chẳng có gì cả.” Hoắc Nhiên lạnh lùng nói với Tề Mẫn Mẫn.
“Nghĩ một đằng nói một nẻo!” Tề Mẫn Mẫn bĩu môi nói, quay đầu lại, không thèm đùa với hai người kia nữa.