“Ông nội là một người cố chấp, muốn ông khuất phục anh có chút khó khăn.” Ninh Hạo lập tức cắt ngang lời anh họ, vô cùng bình tĩnh nhắc nhở đối phương.
“Ít nhất cũng phải để trong lòng ông khuất phục, sẽ không bức anh tham chính nữa.” Tô Hoán kiêu ngạo đáp lại.
“Kia cũng thật khó. Ông ngoại sở dĩ không động vào anh là vì có dượng che chở anh. Chẳng thế thì anh đã sớm bị ông nội phong sát rồi. Đừng nói là’ ông chồng quốc dân’, em thấy anh có thể biến thành ‘ bố chồng quốc dân’ rồi.”
“Xú tiểu tử!” Tô Hoán bất mãn bĩu môi: “Hiện giờ cả nước trên dưới dù già hay trẻ, nhìn thấy anh vẫn luôn điên cuồng, chỉ có em dám nói ác độc với anh như thế!”
“Dáng vẻ không cao hơn em, bề ngoài không đẹp trai bằng em, khí chết kia cũng không bằng em. Chắc fan của anh không phải là người mù thì cũng là cận độ cao.” Ninh Hạo nói móc Tô Hoán xong, liền đánh ra một quả cầu xinh đẹp.
Gặp cầu bắn người từ tường trở về, Tô Hoán khẩn trương luống cuống tay chân nhào lên đỡ: “Xú tiểu tử! Em còn chưa hô bắt đầu!”
“Anh gặp qua trường hợp nào hai bên giao chiến còn báo trước chưa?” Ninh Hạo thoải mái mà nhảy lên, vợt trở về.
Bóng lên cao thật cao, Tô Hoán không tiếp được, ngã trên mặt đất: “Xú tiểu tử!”
“Rồi, nếu không thì một quả anh cũng không đỡ được.” Ninh Hạo xoay tròn cây vợt, đạm mạc nói.
Tô Hoán vừa muốn phát tác, đã nghe thấy cách vách truyền đến tiếng cười như chuông bạc.
Cách vách, Tề Mẫn Mẫn rốt cuộc không khống chế nổi, ôm bụng cười ngã vào trong lòng Hoắc Trì Viễn.
Cô và Hoắc Trì Viễn vốn tính toán sẽ chỉ chơi cầu, nhưng cách vách không ngừng nói chuyện, lúc Ninh Hạo nói xong, cô đã rất muốn cười rồi.
Tô Hoán đúng là bài lớn đương kim chạm có thể bỏng tay, ngay cả Ninh hạo cũng dám sặc anh như thế?
Quốc dân công công!
Cô liều mạng mới khống chế được không cười ra tiếng, nhưng khi nghe Ninh Hạo nói câu cuối xong, cô không có cách nào nhịn được.
Tô Hoán ở trước mặt Ninh Hạo, chỉ có thể nén giận. Anh là người mê điện ảnh, sẽ nghĩ thế nào.
Ninh Hạo quá đẹp trai rồi.
Hoắc Trì Viễn vỗ nhẹ lưng Tề Mẫn Mẫn, cưng chiều nói: “Cẩn thận! Đừng cười lạc giọng.”
Nếu không phải tình địch, anh đối với tiểu tử Ninh Hạo này đúng là thật thưởng thức.
“Chắc là lớp trưởng có thể khiến Tô Hoán kinh ngạc.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói.
Xem ra hôm nay anh làm giải trí cho mỹ nữ rồi.” Âm thanh trêu tức của Tô Hoán từ cửa truyền đến.
Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa hay nhìn thấy Tô Hoán và Ninh Hạo đứng ở cửa. Cô khẩn trương thu hồi nụ cười, haha cười vài tiếng.
“Muốn chơi cùng nhau không? Ninh Hạo chơi cực kỳ không có ý nghĩa.” Tô Hoán dựa vào cạnh cửa, cười hỏi.
Nghe được anh nói, Tề Mẫn Mẫn thu không được, lại bật cười.
Là chơi cùng Ninh Hạo không có ý nghĩa, hay là bị đánh cho quá thảm?
Cái sau đi?