Tưởng phu nhân tà ác liếc Tề Mẫn Mẫn một cái, “Thật không biết cô ta có tài cán gì mà khiến anh cũng nói giúp cô ta đấy!”
“Đều là người một nhà. Em cho tụi nhỏ có cơ hội bù đắp đi. Tề Mẫn Mẫn sẽ hiếu kính với em mà!” Hoắc Hoài Lễ thật lòng khuyên nhủ.
“Cơ hội bù đắp sao?” Tưởng phu nhân đột nhiên ngửa mặt cười to.
Tiếng cười của bà ta có chút thê lương khiến cho mọi người nổi da gà.
“Tôi cho Tề Mẫn Mẫn một cơ hội bù đắm thì ai trả cho tôi một gia đình hạnh phúc đây? Mấy người đều nói thích Tưởng Y Nhiên nhưng Tề Mẫn Mẫn xuất hiện thì mấy người coi con gái bảo bối của tôi như chết rồi!” Tưởng phu nhân không khống chế cảm xúc mà quát/
Chu Cầm tiến lên ôm lấy bà ta, khẽ thở dài: “Khiết Nghi, bĩnh tĩnh. Trước kia cô đâu có như vậy?”
Bà cũng không nói mấy chữ ‘không hiểu lý lẽ’ chỉ sợ kích thích bà ta hơn.
Nhưng quả thật bà cảm thấy Khiết Nghi thay đổi.
Trước kia bà ta là một người hiền lành, dịu dàng nhưng hiện giờ lại cực đoan, thậm chí là ác độc.
Nhớ tới những chuyện đã phát sinh sau hôn lễ của con trai, người làm mẹ như bà cũng có chút oán hận Khiết Nghi.
“Không phải như thế nào?” Tưởng phu nhân dùng sức đẩy Chu Cầm ra, thần kinh rống to, “Tôi biết các người đều không thích tôi! Tôi hiện tại đã hai bàn tay trắng, các người còn coi kẻ thù của tôi là bảo bối! Các người thật ác độc!”
“Khiết Nghi!” Chu Cầm nhìn đến trong mắt Tưởng phu nhân đỏ đậm tơ máu, sợ bà lại khóc lóc om sòm, liền lập tức cấp cho chồng một ánh mắt cầu cứu.
Hoắc Hoài Lễ khẩn trương tiến lên, ôm lấy Tưởng phu nhân: “Em dâu, chúng ta thật sự rất thích Y Nhiên. Em bình tĩnh một chút!”
Tưởng phu nhân một bên vùng vẫy, một bên từ trong túi áo khoác lấy ra một con dao gọt trái cây, phát điên định đâm lên tay Hoài Lễ một nhát, sau lao về phía Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc trì Viễn thấy thế, khẩn trương ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, giúp cô né tránh.
Dao gọt trái cây đâm vào cánh tay Hoắc trì Viễn, máu rất nhanh liền chảy ra.
Tưởng phu nhân nhìn thấy dòng máu đỏ, liền điên cuồng cười lớn: “Tề Mẫn Mẫn, tôi muốn cô đền mạng cho con gái tôi. Cô không được trốn!”
Tề Mẫn Mẫn bất chấp Tưởng phu nhân uy hiếp, nén lệ cầm lấy cánh tay Hoắc trì Viễn: “Đứa ngốc, anh bị thương thay em vẫn còn thiếu sao? Vì sao lại không né tránh?”
“Không nỡ.” Thanh âm Hoắc trì Viễn khàn khàn trả lời.
“Tiểu Tương, đi lấy hòm thuốc tới đây cho mẹ cháu! Lý Nham, cháu đè Khiết Nghi lại!” Bà nội Hoắc bình tĩnh chỉ huy mọi người.
Lý Nham nghe lời, bỏ qua sự thất lễ nhanh chóng bổ nhào tới, cố gắng đoạt lấy con dao trong tay Khiết Nghi.Trong lúc đoạt lại dao, không cẩn thận liền bị rạch một vết.