“Xem ra em cố ý muốn cùng anh viết lên chuyện tình thầy trò.” Hoắc Trì Viễn cười haha.
Anh hiểu cô kiên định thế nào. Cô vì vụ tai nạn năm đó mà tự trách, cho nên muốn tiếp tục sự nghiệp bác sĩ mà anh đã từ bỏ.
Anh có chút cảm động.
“Chỉ cần anh không sợ, em cũng không ngại.” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười trả lời:”Giáo sư Cô, xin giáo sư chỉ dạy nhiều cho!”
Trình độ y học của Hoắc Trì Viễn vô cùng cao, có thể làm học sinh của anh chính là một việc rất đáng ăn mừng.
Cô chỉ sợ thành tích của mình không tốt, ngay cả tư cách làm học sinh của anh cũng không có.
Hoắc Trì Viễn vỗ vỗ đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, giả giọng già cả nói:”Thật là một học trò đáng yêu!”
“Em bây giờ chưa phải học sinh của anh. Nhưng em sẽ cố gắng!” Tề Mẫn Mẫn nói xong, liền cúi đầu sửa chữa sổ sách. Sửa xong cô ngẩng đầu hỏi:”Còn chỗ nào phải sửa nữa?”
“Nơi này, xóa giúp anh chỗ này, đổi thành……” Hoắc Trì Viễn chỉ đạo Tề Mẫn Mẫn, nói từng chữ cho cô biết phải sửa thế nào.
Nhìn Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc giúp mình sửa tài liệu, trong lòng Hoắc Trì Viễn vô cùng ấm áp.
Hôm nay cuối cùng anh cũng cảm thấy mình đã cưới được đúng người vợ hiền.
Tề Mẫn Mẫn cầm văn kiện bỏ vào trong cặp của Hoắc Trì Viễn, đột nhiên nhớ tới một việc: Đúng rồi, em quên mât, em còn chưa che tay cho anh, để lâu như thế, chắc là phỏng tay rồi, em đi xem!”
Tề Mẫn Mẫn nói xong, chạy về phòng ngủ.
Hoắc Trì Viễn kéo xong khóa cặp, theo cô về phòng.
Tề Mẫn Mẫn nhổ ổ điện ra, nói với Hoắc Trì Viễn: “Qúa nóng rồi, anh đi tắm rửa đi, tắm xong có thể chườm được rồi.”
“Tay anh…” Hoắc Trì Viễn nhìn thuốc dán lấy tay mình.
“Em giúp anh.” Tề Mẫn Mẫn không chút do dự nói.
Hoắc Trì Viễn xoay người, đi trước vào phòng tắm. Nghe được Tề Mẫn Mẫn bước chân dồn dập theo sau, trên khuôn mặt của anh lộ ra tươi cười phúc hắc.
Tề Mẫn Mẫn vọt vào phòng tắm, nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang cật lực cởi bút áo sơ mi, cô lập tức tiến lên giúp anh: “Em tới đây.”
Hoắc Trì Viễn cười mở hai tay ra, hưởng thụ sự hầu hạ của cô.
Lúc ngón tay của Tề Mẫn Mẫn không cẩn thận đụng vào cơ ngực rắn chắc của anh, lúc đó yết hầu của anh đã khốn thể khống chế mà động một cái.
Tề Mẫn Mẫn cởi áo sơ mi của anh, liền muốn cởi dây lưng…
Cô đỏ mặt xoay người, nói với Hoắc Trì Viễn: “Tự anh tắm đi.”
Hoắc Trì Viễn dùng mootjt ay kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực: “Ngón tay anh đau.”
“Vậy…anh đi vào…bồn tắm lớn… em gội đầu cho anh…” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng nói.
“Đều đã là vợ chồng già, lại còn xấu hổ cái gì…” Hoắc Trì Viễn xoay người cô lại, ôm lấy vứt vào trong bồn tắm.