Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 854


Cô lập tức gạt phăng hình ảnh kia ra khỏi đầu.


“Lắc cái gì? Có anh quá đẹp trai không, sợ nhìn anh rồi sẽ trúng độc của anh?” Hoắc Nhiên không kềm chế được cười hỏi.


Vương Giai Tuệ lập tức làm động tác nôn mửa: “Chưa từng thấy qua da mặt người nào dày như vậy.”


Đúng lúc này, lại có người tới gõ cửa.


“Anh hai Cố, mở cửa đi! Nếu là người thu tiền điện, nước, than, điện thoại thì nhất định không được để ý đến hắn!” Vương Giai Tuệ lo lắng dặn dò Hoắc Nhiên.


“Mấy người ở tiểu khu này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ lừa đảo?” Hoắc Nhiên nhếch khóe miệng.


“Anh giàu như vậy đương nhiên không thể hiểu được sự khó khăn của chúng tôi.” Vương Giai Tuệ một bên xoa chân cứng nhắc, một bên đáp lại.


“Nơi này không an toàn như vậy, vì sao lại không đổi một chõ khác?” Hoắc Nhiên mở cửa trước, đau lòng hỏi.


Trước kia anh cũng có nghe nói qua ở thành phố A cũng còn rất nhiều khu trị an không tốt, nhưng đều chưa từng gặp qua.


Nếu không là vì Vương Giai Tuệ, cả đời anh chỉ sợ cũng sẽ không tiếp xúc với những loại địa phương như thế này.


“Anh cho rằng ai cũng là người có tiền như anh sao? Người rơi vào đừơng cùng cũng chỉ có thể thuê nơi này! Tiền thuê nhà khá tốt!” Vương Giai Tuệ chua xót bĩu môi, “Tôi nói này, anh nhanh ra mở cửa a!”


Hoắc Nhiên trì độn đi mở cửa. Khi anh nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, liền biến thành người già có chứng bệnh đãng trí.


“Chị dâu nhỏ? Ninh Hạo? Sao hai người lại đến đây?” Hoắc Nhiên kinh ngạc nhìn hai người.


“Chúng em thảo luận bài tập với Giai Tuệ. Ngược lại anh, sao lại ở đây?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.


Cô đã nhìn thấy Hoắc Nhiên ở chỗ Giai Tuệ không chỉ một lần.


“Anh đến xem bệnh nhân của anh!” Hoắc Nhiên bình tĩnh trả lời đúng lý hợp tình.


“Hôm nay anh đổi ngày làm việc thành ngày nghỉ?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi han.


Lúc này Hoắc Nhiên mới nhớ tới hôm nay mình đi gấp quá. Anh nhìn thoáng qua Ninh Hạo, lại quay đầu nhìn thoáng qua Vương Giai Tuệ, thay đổi chủ ý nói: “Vâng, ngược lại thì anh ngừng.”


“Vừa lúc, em đói bụng, anh đi mua giúp em bát cháo đen!” Tề Mẫn Mẫn biến Hoắc Nhiên trở thành bảo mẫu, cười khẽ phân phó nói.


“Anh đây mua nhiều một chút,, Giai Tuệ cũng mới vừa rời giường.” Hoắc Nhiên lập tức rơi vào bẫy của Tề Mẫn Mẫn, trực giác nói.


“Anh Hoắc Nhiên, có phải dính gì của Giai Tuệ không?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi han.


“Anh dám để em bị đói sao? Anh anh sẽ bóp chết anh?” Hoắc Nhiên nói, vượt qua Ninh Hạo xuống lầu.


Tề Mẫn Mẫn thấy dáng vẻ tiêu sái của anh chạy xuống lầu, cười chu miệng nhỏ: “Chưa từng thấy anh ấy như thế.”


Ninh Hạo chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái, mắt sáng không có nửa điểm phong ba: “Anh hai Cố trừ tuổi tác ra, cũng không có khuyết điểm.”


“Cậu cũng thấy bọn họ hợp nhau?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Ninh Hạo.


“Mình không có ý kiến.” Ninh Hạo nói xong, dẫn đầu đi vào trong phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK