“Chú, thật xin lỗi, em sai rồi!” Tề Mẫn Mẫn áy náy lắc tay Hoắc trì Viễn xin lỗi.
Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, thô giọng nói:”Ngoan! Không được suy nghĩ linh tinh! Không có chuyện gì hết!”
Lúc ăn cơm tối, Hoắc Nhiên không tìm thấy Hoắc trì Viễn, liền chạy vào trong viện tìm người.
Khi anh tìm thấy Hoắc trì Viễn ở chỗ xích đu, phát hiện anh đang hút thuốc.
Hoắc Nhiên bồn chồn ngồi vào bên cạnh anh, vừa rảnh rang hai chân, vừa hoài nghi hỏi han: “Anh, sao anh lại hút thuốc, đã xảy ra chuyện gì.”
“Không có việc gì. Chỉ là lâu lắm không hút thuốc, nghiện thuốc lá rồi.” Hoắc trì Viễn lạnh lùng trả lời.
“Chừng nào thì anh nghiện thuốc lá.” Hoắc Nhiên nhíu mày, cũng không tin anh.
“Hôm nay cậu có phần rảnh rỗi.” Hoắc trì Viễn dập tắt khói thuốc, bất mãn nhìn qua Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên tiêu sái cười nói: “Em vẫn cực kỳ rảnh rỗi. Thành thật nói đi, có phải đang khổ sở vì chuyện chị dâu nhỏ sinh non không.”
Hoắc trì Viễn im lặng vài giây, gật đầu một cái: “Nói không khó chịu là nói dối.”
“Anh, tuy anh không còn trẻ, nhưng chị dâu mới mười tám tuổi, muốn có con rất dễ dàng. Đừng nghĩ quẩn như vậy, vào nhà ăn cơm tất niên đi, tất cả mọi người đều đang đợi anh.” Hoắc Nhiên ôm lấy cổ Hoắc trì Viễn, mạnh mẽ ôm anh vào nhà.
Tề Mẫn Mẫn đang ở cùng Hoắc Tương thì vội vàng bỏ đũa xuống nhìn Hoắc trì Viễn, quan tâm nói: “Hoắc trì Viễn, ăn cơm rồi. Anh lấy bình rượu sâm chúng ta cầm theo từ Hắc Hà về đi, cùng ba uống một chén.”
“Được.” Hoắc trì Viễn lập tức đi đến tủ rượu đem bình rượu sâm ra.
“Anh, anh đi đường có được không.” Hoắc Nhiên nhìn lúc Hoắc trì Viễn bước đi, chân bị thương vẫn không dám dùng nhiều lực, quan tâm hỏi han: “Hiện giờ vô cùng đau đớn sao.”
“Tốt hơn nhiều rồi. Xương cốt không có chuyện gì, chỗ xưng sụn chỉ bị bầm tím thôi.” Hoắc trì Viễn không sao cả cười cười.
Anh bị thương chỉ cần dưỡng mấy ngày là có thể tốt, nhưng là thương tổn của Tề Mẫn Mẫn thì không có cách nào chữa lành được.
Suy nghĩ đến khả năng có thể cô không mang thai được nữa, trái tim của anh liền giống như bị dao khoét vào.
Hoắc Hoài Lễ tiếp nhận bình rượu, nhìn bên trong, cười hề hề nói: “Đây chính là bình rượu tốt, gốc nhân sâm này chắc cũng phải ít nhất mấy trăm năm.
“Nhân sâm là chú của con lên núi lấy. Rượu này là do bọn họ tự ngâm, lúc chúng cháu trở về, chú cố ý để cho con mang về cho ba nếm thử.” Tề Mẫn Mẫn cười ngọt ngào nói.
“Thay ba cám ơn chú con.” Hoắc Hoài Lễ cảm động cười nói: “Hôm nay mẹ con lại không cho ba uống rượu.”
“Chỉ một lần này thôi, lần sau không được muốn nữa.” Chu Cầm phụng phịu nói.
“Cảm ơn vợ đại nhân khai ân.” Hoắc Hoài Lễ cười vô cùng thoải mái. Ông kêu con trai và con dâu: “Hai con nhanh qua ngồi chỗ mẹ con đi, hôm nay không say không về.”
“Ba, ba thực sự có can đảm uống rượu rồi.” Hoắc Nhiên trêu chọc cười nói.
“Tất niên, cao hứng.” Hoắc Hoài Lễ ha ha cười nhìn mắt vợ mình: “Mẹ con hôm nay chắc sẽ không đá ba đâu.”
Lời nói đùa của ông khiến tất cả mọi người trong phòng khách đều khanh khách cười không ngừng.
Tề Mẫn Mẫn áp vào bên tai Hoắc trì Viễn, cười khẽ nói: “Hóa ra ba là bị vợ quản nghiêm.”
“Em thực sự nghĩ là ba sợ mẹ anh sao.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói: “Ông là chiều mẹ thôi.