Ứng Mẫn không tự chủ mà nhếch miệng. Nụ cười có chút vặn vẹo.
Tề Mẫn Mẫn đáng thương sao?
Tuy cô ta từ nhỏ không có mẹ nhưng lại có một người cha phú hào cưng chiều như công chúa.
Một người thừa kế gia sản hàng tỉ có gì đáng thương chứ?
Hơn nữa, hiện giờ cô ta có tình yêu của Hoắc Trì Viễn.
Một cô gái có đủ mọi sự sủng ái thì thương cảm ở đâu chứ?
Trong lòng Ứng Mẫn cực kỳ buồn bực nhưng không thể biểu hiện ra ngoài.
Cô ta biết xung quanh đều có người theo dõi.
Có những việc cô ta có thể nói qua điện thoại nhưng không thể nói trước mặt bác sĩ và y tá trong Tưởng gia được.
“Bác gái, bác thật rộng lượng. Nếu bệnh nhân của cháu có thể giống như bác thì cháu cũng không mất việc rồi!” Hốc mắt Ứng Mẫn đỏ lên, nức nở.
“Mất việc? Sao vậy?” Tưởng phu nhân quan tâm hỏi.
Hoắc Trì Viễn nói qua, Ứng Mẫn là bác sĩ khoa thần kinh nổi tiếng ở thành phố A. Sao có thể mất việc chứ? Đầu óc viện trưởng bệnh viện XX bị úng nước sao? Không biết trọng dụng nhân tài gì cả.
“Mấy hôm trước, tâm trạng cháu không được tốt nên khi chữa bệnh cho bệnh nhân xảy ra sự cố. Bệnh nhân chết trên bàn mổ, không cứu được. Người nhà bệnh nhân không chịu bỏ qua. Cháu đã bị cắt chức. Cháu sợ bác lo lắng nên vẫn không nói cho bác!” Ứng Mẫn cười chua xót.
“Sự cố khi chữa bệnh sao?” Tưởng phu nhân sửng sốt, “Chuyện đó rất nghiêm trọng!”
Trước khi Tưởng Bình tự sát cũng vì xảy ra sự cố nghiêm trọng khi chữa bệnh.
Nghĩ đến việc này, bà khẩn trương nhìn Ứng Mẫn: “Bác sĩ Ứng, cháu đừng nghĩ quẩn. Mọi việc đều có cách giải quyết. Y thuật của cháu tốt như vậy tin chắc rằng lãnh đạo của cháu vẫn trọng dụng nhân tài. Đó, cô cứ tìm Hoắc Trì Viễn thử xem. Thằng bé có quan hệ rộng chắc chắn sẽ giúp được cháu!”
Khóe môi Ứng Mẫn khẽ nở nụ cười: “Hoắc Trì Viễn đã giúp cháu giải quyết rồi. Anh ấy đã bồi thường người nhà bệnh nhân 200 vạn giúp cháu. Ân tình này cháu cũng không trả nổi nên cũng không muốn làm phiền anh ấy tìm việc giúp cháu nữa. Tuy nhiên anh ấy vẫn nói sẽ giúp cháu!”
“Nếu nó nói sẽ giúp cháu thì cháu chứ yên tâm chờ tin tức tốt đi!” Tưởng phu nhân cười vỗ vỗ vào tay Ứng Mẫn, an ủi cô ta.
“Xảy ra sự cố lớn như vậy, chắc chắn cháu sẽ không ở lại thành phố A được nữa. Bác gái, kỳ thật hôm nay tới đây là con muốn nói lời từ biệt với bác. Con định đến thành phố B, chỗ đó còn vài người bạn học cũ, có lẽ bọn họ sẽ tìm cho con một công việc khác!” Ứng Mẫn cười nhưng có chút thê lương.
“Cháu phải rời khỏi thành phố A sao? Vậy thì bệnh của bác phải làm sao bây giờ?” Tưởng phu nhân chấn kinh nhìn Ứng Mẫn.
Ứng Mẫn đầy xin lỗi nói: “Thực xin lỗi! Bác gái cháu quên mất việc này.”
“Không có việc gì. Tâm tình cháu không tốt. Cháu không nên vì bị bệnh mà cảm thấy quấy rầy bác.” Tưởng phu nhân vô cùng thông cảm nói.
“Như vậy đi, cháu trị hết bệnh cho bác rồi sẽ đi thành phố B.” Ứng Mẫn cười nói.
“Cháu đừng bởi vì bác mà ảnh hưởng tới công tác. Dù sao bác cũng không còn gì nữa.” Tưởng phu nhân nặng nề thở dài, “Trị hay không trị được cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.”