Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 788


Anh đã ba mươi tuổi, nhưng Tề Mẫn Mẫn vừa mới trưởng thành. Xung quanh Tề Mẫn Mẫn còn rất nhiều người giống như Ninh Hạo, làm anh vô cùng áp lực.


Tề Mẫn Mẫn bị vẻ mặt của Hoắc trì Viễn làm cho bật cười, nhưng vẫn không chịu đồng ý.


“Anh thề với em, anh và Ưng Mẫn chỉ là quan hệ đồng nghiệp, tuyệt đối không hề nảy sinh quan hệ không bình thường.” Hoắc trì Viễn giơ tay lên, giống như một học sinh vừa làm sai chuyện gì, cam đoan với Tề Mẫn Mẫn.


“Em đã nói là em không quan tâm rồi. Anh thề cái gì.” Tề Mẫn Mẫn mở to hai mắt, thản nhiên nói.


“Em không quan tâm vì em tin anh, anh mới có thể yên tâm được.” Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, bất đắc dĩ thở dài.


“Chú, anh hiểu lầm rồi!” Tề Mẫn Mẫn cố ý đánh trống lảng.


Vết sẹo trong lòng bàn tay anh luôn nhắc nhở cô bà Tưởng vẫn đang tồn tại..


Ngày nào còn bà Tưởng, cô đừng hòng ở bên Hoắc trì Viễn. Người phụ nữ điên đó sẽ không chỉ làm tổn thương cô, mà còn làm tổn thương Hoắc trì Viễn. Mới có mấy ngày, toàn thân anh đều là vết thương. Vết thương trên trán may mà bị tóc che đi, nếu không sẽ làm mặt mày thêm hốc hác.


Cô bị thương là đáng, nhưng Hoắc trì Viễn vô tội.


Cô phải bảo vệ Hoắc trì Viễn.


“Chị dâu nhỏ, chị quan tâm đi! Quan tâm! Quan tâm!” Hoắc Nhiên hay tay tạo thành hình chữ thập thay anh trai cầu tình,”Nếu chị còn không quan tâm, anh em muốn điên lên rồi!”


“Hoắc Nhiên, anh có thể đứng đắn một chút không?” Tề Mẫn Mẫn trắng mắt liếc Hoắc Nhiên một cái.


“Em thực sự đứng đắn! Em còn chưa bao giờ đứng đắn như vậy!” Hoắc Nhiên nhái theo bộ dáng của anh trai, cũng giơ một tay lên cam đoan.”Em thật sự hi vọng chị có thể tha thứ cho anh em. Đã năm năm rồi, chị còn để ý đến người đã mất làm gì? Chị ấy đã lên trời rồi, cũng không làm được gì hết.”


“Người đã mất không làm được gì, nhưng mà….” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, không nói tiếp.


Tưởng Y Nhiên cái gì cũng không làm được, nhưng mẹ cô ấy còn sống. Người phụ nữ đó hiện giờ đã mất đi lý trí.


“Nha đầu, anh không ép em.” Hoắc trì Viễn buông tay Tề Mẫn Mẫn ra, có chút mất mát nói”Nhưng em phải đồng ý với anh không được từ bỏ. Anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết chuyện của bà Tưởng.”


Tề Mẫn Mẫn nhìn anh chăm chú, sống mũi cay cay.


Tâm trạng Ninh Hạo nặng nề về đến nhà, vừa định lên lầu thì thấy ba đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt nghiêm túc. “Ba!”


Cậu hô một tiếng, vừa định lên lầu đã bị gọi lại.


“Chuyện gì vậy?” Ninh Hạo lạnh nhạt hỏi.


Hiện giờ cậu không có tâm trạng ứng phó với ba.


Tề Mẫn Mẫn bị thương khiến cậu rất đau lòng nhưng cậu lại chẳng có tư cách gì mà ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc cho cô cả.


Cậu có cảm giác cực kỳ vô lực.


Ninh Hướng Thiên vung tay, lập tức có người mang va li hành lý đến trước mặt Ninh Hạo: “Thiếu gia, hành lý của cậu!”


Ninh Hạo nhìn va li, lập tức ngẩng đầu lên nhìn ba mình: “Ba, ba định làm gì!”


“Ba đã cho người làm thủ tục chuyển trường cho con rồi! Đêm nay lên máy bay, đến thành phố B!” Ninh Hướng Thiên lạnh mặt nói.


“Con không đồng ý!” Ninh Hạo nhấc va li định lên lầu đã bị nhân viên của ba ngăn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK