“Lần trước mở tiệc chiêu đãi có người thân của Trần gia. Danh sách khách mời đâu có thể giống được? Ngày mai mẹ xem lại danh sách lần nữa.” Mẹ Tần nhận thức được, biết phản kháng không có hiệu quả, lúc này con trai đã quyết tâm muốn cưới Hoắc Tương.
“Cảm ơn mẹ! Con để danh sách người thân của Cố gia cho mẹ.” Tần Viễn Chu cười nói với mẹ.
“Ngồi máy bay mấy tiếng rồi, hai đứa cũng mệt rồi, lên lầu ngủ trước đi.” Ba Tần khoát tay áo với hai người.
“Buổi tối lạnh, nhớ đóng cửa sổ.” Mẹ Tần săn sóc dặn dò con trai.
“Con biết rồi.” Tần Viễn Chu khom lưng hôn lên mặt mẹ mình.
Lúc này mẹ Tần mới lộ ra tươi cười: “Thôi, hôn sự của con mẹ với ba con mặc kệ rồi. Hạnh phúc hay không là do các con quyết định.”
“Con nhất định sẽ hạnh phúc cho mẹ xem.” Tần Viễn Chu nói xong, bế Hoắc Tương lên, cười nói: “Chúng ta đi chế tạo đời sau nào.”
Hoắc Tương đỏ mặt dùng lực huých Tần Viễn Chu: “Nói gì thế, đặt em xuống!”
Ban đêm, ba Tần ngồi trong thư phòng, nghiêm túc nhìn tư liệu mà cấp dưới vừa điều tra được.
“Ba Viễn Chu, gia thế Hoắc Tương trong sạch sao?” Mẹ Tần quan tâm hỏi.
“Đúng là bác sĩ thế gia. Ba là viện trưởng bệnh viện XX của S thị, mẹ là chủ nhiệm bệnh viện phụ sản, một anh trai là chủ nhiệm khoa chỉnh hình, anh cả là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Y. Hoắc Trì Viễn?” Ba Tần nhìn vào tư liệu, lâm vào trầm tư.
“Làm sao vậy?” Mẹ Tần cho là có vấn đề gì, lập tức dò hỏi.
“Cái tên này rất quen thuộc.” Ba Tần cau mày nói:”Hoắc Y….Hoắc Y……Lần trước tôi đi A thị thị sát, trong đoàn đại biểu tiếp đón tôi hình như có một người trẻ tuổi gọi là Hoắc Trì Viễn.”
“Nhà đó vậy cũng không tệ lắm.” Mẹ Tần lập tức nở nụ cười.
Bà vẫn lo lắng con trai cưới một đứa con gái nhà nghèo về, đến lúc nào đó anh chị em nhà mẹ đẻ sẽ chạy đến nhà bọn họ gây phiền toái.
“Anh em đều là những thanh niên kiệt xuất.” Ba Tần vừa lòng gật đầu một cái. “Đứa con dâu này đúng là một tài nữ. Viễn Chu không lừa chúng ta.”
“Sao lại nói như vậy?” Mẹ Tần tò mò hỏi.
“Bút danh Ngư Tứ, đã xuất bản hơn mười tiểu thuyết bán rất chạy.” Ba Tần cười nói, “Cuối cùng cũng không thua nha đầu nhà họ Trần kia.”
“Không phải chỉ là một tiểu thuyết gia thôi sao?” Mẹ Tần không cho là đúng bĩu môi. “Chưa nói đến gia thế, tôi đang nói đến bằng cấp. Con bé đó có thể so sánh với bằng tiến sĩ của đại học Massachussetts sao?”
“Bằng cấp đúng là hơi thấp. Nhưng rất nhiều tiến sĩ văn học cũng không có được thành tích như của con bé này đâu. Đứa con dâu này năm ngoái đã có tên trên tạp chí Forbes. Tôi có thể hãnh diện được rồi.” Ba Tần kiêu ngạo nở nụ cười.
Bị nhà họ Trần làm mất mặt, vẻ mặt ông trước mặt đồng nghiệp rất dọa người. Lúc nào con trai lại cưới được tài nữ về nhà, cuối cùng ông cũng lấy lại được chút thể diện. Chủ yếu, con bé còn có anh trai là tổng giám đốc của Hoắc Y, xuất thân như vậy cũng không tính là dọa người.
“So với đám hỏi của nhà họ Trần, Forbes có là cái gì?” Mẹ Tần vẫn có chút oán hận. Là nhà họ Tần bọn họ không có phúc khí, không giữ được đứa con dâu như Trần Lam.