Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 772


Nhưng nếu cô không phải là người đâm chết Tưởng Y Nhiên thì hai người bọn họ sẽ không có cơ hội gặp nhau.


Vận mệnh cũng là điều kì diệu như thế.


Không có nếu như.


“Có thể!” Tưởng phu nhân chỉnh sửa lại quần áo, xoay người lại đi về phía xe Maybach.


Hoắc trì Viễn đi theo sau lưng bà, sắc mặt ngưng trọng.


Tưởng phu nhân ngồi vào chỗ phụ lái, nhìn Hoắc trì Viễn mở xe cho bà, cười nói: “Sợ sao?”


“Sợ!” Hoắc trì Viễn trả lời đơn giản.


Anh nói sợ là sợ cuối cùng anh và Tề Mẫn Mẫn không thể ở bên cạnh nhau.


Nếu mất đi Tề Mẫn Mẫn, anh cũng chẳng còn vui vẻ nữa.


“Sợ thì phải nghe lời tôi!” Tưởng phu nhân điên khùng cười lớn.


Ở khu nghĩa địa đột nhiên vang lên tiếng cú mèo kêu.


Hoắc trì Viễn cảm thấy lạnh sông lưng, nhanh chóng đóng cửa xe, đi về phía ghế lái, nổ máy rời đi.


Miệng vết thương trên tay khá sâu, Hoắc trì Viễn cảm thấy máu nhỏ xuống ướt sũng quần. Anh vừa lái xe, vừa xé vạt áo, vôi vàng quấn vài vòng quanh vết thương.


“Nếu cậu nghe lời tôi thì sẽ không khiến cậu bị thương nặng như vậy!” Tưởng phu nhân lạnh lùng nhìn Hoắc trì Viễn, uy hiếp nói, “Đây không phải là lỗi của tôi!”


“Bác có chiêu gì nữa cứ việc ra đi! Con sẽ tiếp!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng trả lời.


Anh sợ Tưởng phu nhân gây tổn thương cho Tề Mẫn Mẫn nhưng mà không có nghĩa anh là người nhu nhược.


“Đúng là rất cốt khí! Hoắc trì Viễn, có phải vì Tề Mẫn Mẫn, cậu sẽ chịu đựng mọi sự hành hạ hay không?” Tưởng phu nhân tức giận nheo mắt.


“Dùng tình yêu mới hóa giải được hận thù, mới có thể sống vui vẻ. Bác gái, điều này chắc bác không biết!” Hoắc trì Viễn nói xong, dùng sức đạp chân ga, gia tăng tốc độ, cố gắng đưa Tưởng phu nhân về nhà trong thời gian sớm nhất.


Chu Cầm và chồng đang lo lắng đứng chờ ở Tưởng trạch. Vừa thấy chiếc xe Maybach của con trai đỗ ngoài cổng chính, hai người họ lập tức chạy đến.


Nhìn thấy Tưởng phu nhân xuống xe, Chu Cầm lập tức chạy tới đỡ bà ta: “Khiết Nghi, cô chạy đi đâu vậy? Cô có biết mọi người lo lắng cho cô nhiều như thế nào không?”


“Chị Chu, em đi thăm lão Tưởng và Tưởng Y Nhiên. Năm năm không đến, xung quanh mộ mọc đầy cỏ dại rồi!” Tưởng phu nhân chua xót nói.


“Haiz!” Chu Cầm thở dài, cũng đau lòng rơi lệ, “Khiết Nghi, mấy năm nay…… Lão Tưởng sẽ không trách cô đâu. Hiện tại đều tốt, hôm nào rảnh tôi sẽ đi thăm lão Tưởng với cô!”


Hoắc trì Viễn thấy ba mẹ đều ở đây cũng không xuống xe. Anh lạnh mặt, nói với Tưởng phu nhân: “Bác gái, bác nghỉ ngơi sớm đi! Con đi trước!”


“Cậu ở lại đây!” Tưởng phu nhân lập tức xoay người, lạnh lùng ra lệnh, “Cậu đừng nghĩ sẽ đi tìm Tề Mẫn Mẫn!”


Hoắc trì Viễn giơ cánh tay vẫn nhỏ máu, bình tĩnh nói: “Con muốn đi bệnh viên khâu vết thương lại. Chắc hẳn bác cũng không hi vọng chưa kịp trả thù con thì con đã chết vì mất máu chứ?”


“Tiểu Viễn? Sao con lại bị thương nặng như vậy? Ai làm con bị thương?” Chu Cầm kinh ngạc, đau lòng lớn tiếng nói.


Hoắc Hoài Lễ cũng lo lắng tiến lên: “Con sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK