Anh đừng mong hỏi được tin tức quan trọng gì của A thị từ thư ký của ba. Tin vỉa hè truyền đi truyền lại đều là nhảm nhí.
Đối với con người tình cảm và chung thủy như Hoắc Trì Viễn, không thể có chuyện vì đàn bà lại đi làm ra thuốc tránh thai YT.
Chẳng lẽ có liên quan đến Tề Mẫn Mẫn?
Cô mang thai ứ?
Nghĩ đến khả năng này, Ninh Hạo liền vò đầu bứt tóc.
Lúc Tề Mẫn Mẫn đang chơi cờ với ba thì nhận được điện thoại của Ninh Hạo. Cô lập tức nhận điện.
“Lớp trưởng!”
Tề Bằng Trình ngẩng đầu, nhìn con gái, nhỏ giọng hỏi: “Là Ninh Hạo sao?”
Tề Mẫn Mẫn gật đầu.
“Tề Mẫn Mẫn, tết âm lịch có vui không?”
Tề Mẫn Mẫn cắn môi dưới: “Bây giờ thì ổn rồi. Nhưng gặp khá nhiều chuyện. Ông ngoại mình mất!”
Cô không nói chuyện mình bị sinh non cho Ninh Hạo nghe.
Nghe Tề Mẫn Mẫn nói vậy, Ninh Hạo vội vàng an ủi: “Con người ai cũng đều trải qua sinh lão bệnh tử, không ai thoát khỏi quy luật này chỉ khác nhau là sớm hay muốn mà thôi. Bạn đừng quá đau buồn!”
“Khoảng thời gian khó khăn nhất cũng đã qua rồi! Thật may cũng có Hoắc Trì Viễn ở bên cạnh mình!” Tề Mẫn Mẫn gật đầu một cái rồi lại trầm mặc.
“Tề Mẫn Mẫn?” Không nghe thấy Tề Mẫn Mẫn trả lời, Ninh Hạo lo lắng hô một tiếng.
Tề Mẫn Mẫn gạt bỏ ưu thương trong lòng, cười hỏi: “Lớp trưởng, mấy ngày nghỉ bạn đi chơi những đâu? Có gì hay không?”
“Tết âm lịch thì mình đến thành phố B, cùng đón tết âm lịch với ông nội. Năm nào cũng thế cũng không có gì mới cả!” Ninh Hạo trả lời.
“Bạn còn được ở bên cạnh ông nội nha. Mình còn chưa được gặp ông bà nội nữa. Trước khi ba mẹ mình cưới nhau thì ông bà nội mình đã mất vì tai nạn xe cộ rồi!” Tề Mẫn Mẫn hâm mộ nói.
“Xem ra mình phải thấy hạnh phúc vì điều này!” Ninh Hạo không khỏi nở nụ cười nhạt.
“Đúng vậy! Năm mới vui vẻ, gặp nhiều may mắn! Mình đang chơi cờ với ba, mấy hôm nữa gặp nhau ở trường sau nha!” Tề Mẫn Mẫn nói xong thì cúp điện thoại.
Tề Bằng Trình cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn, vui mừng nói: “Con xử lý như vậy rất tốt!”
“Hoắc Trì Viễn nhà chúng ta là một hũ giấm chua nha. Con sẽ cố gắng để anh ấy uống giấm ít hơn một chút!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.
“Ghen là thể hiện tình cảm còn gì. Nếu như thằng bé không ăn giấm, con sẽ khóc nhè đó!” Tề Bằng Trình yêu chiều nhéo mũi Tề Mẫn Mẫn, trêu chọc nói.
“Anh ấy ăn giấm chua mỗi một người mà. Nhưng thật ra anh cũng không quá coi trọng Ninh Hạo. Vì anh ấy biết con không thích Ninh Hạo mà!” Tề Mẫn Mẫn không muốn nên vui hay nên đau lòng, chống cằm nói.
“Con còn muốn thêm mấy người nữa sao?” Tề Bằng Trình cười nhìn Tề Mẫn Mẫn.
Tề Mẫn Mẫn dùng sức lắc đầu, “Không cần đâu! Thỉnh thoảng để Hoắc Trì Viễn uống một chút giấm để thêm gia vị không nên nhiều. Nhiều quá sẽ không tốt!”
“Ninh Hạo là một cậu bé tốt!” Tề Bằng Trình thật lòng nói.