Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 763


Nhìn thấy trong hốc mắt của Tề Mẫn Mẫn có nước mắt đảo quanh, Ninh Hạo lập tức lấy khăn tay ra, vụng về lau giúp cô.


Tề Mẫn Mẫn đoạt lấy khăn tay, tự lau mặt mình, sau đó miễn cưỡng cười hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”


“Vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy hai cậu ở bên trong uống cà phê, liền đi vào. Tề Mẫn Mẫn, cậu có tâm sự gì à, có thể nói với mình không?”


Tề Mẫn Mẫn lộ ra khuôn mặt trắng xanh, réo rắt thảm thiết nói: “Mình muốn ly hôn với Hoắc trì Viễn.


Lời của cô khiến cho Ninh Hạo kinh ngạc thiếu chút nữa ngã ngồi dưỡi đất.


“Ly hôn? Cậu thật sự nghĩ như thế sao?” Vương Giai Tuệ cũng kinh ngạc, cô lo lắng tiến lên, vội vàng hỏi han.


Hoắc trì Viễn biết quyết định này của Tề Mẫn Mẫn không?


“Tề Mẫn Mẫn, ly hôn không phải là trò đùa, không cần dễ dàng nói ra hai chữ này.” Ninh Hạo cũng lo lắng nhìn Tề Mẫn Mẫn.


Ánh mắt của Tề Mẫn Mẫn mê ly nở nụ cười một phen: “Mình đã suy nghĩ rồi, ly hôn là quyết định tốt nhất đối với Hoắc trì Viễn.”


“Làm sao có thể?” Vương Giai Tuệ không tin nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Hoắc tổng đối với cậu thế nào người khác không biết nhưng mình thì rất rõ ràng. Anh ấy yêu cậu, thật sự, không cần vì chuyện tiệc cưới mà phủ định toàn bộ tình cảm của anh ấy với cậu!”


“Giai Tuệ nói rất đúng, Tề Mẫn Mẫn, trở về nói chuyện tử tế với Hoắc trì Viễn.” Ninh Hạo đồng ý phụ họa.


“Yêu và không thích đã không quan trọng nữa rồi. Mình không muốn tiếp tục nữa. Cùng với hành hạ lẫn nhau, không bằng buông tay.” Tề Mẫn Mẫn cho ra một biểu cảm cười còn khó coi hơn khóc, ra vẻ tỉnh lại nói: “Muốn uống rượu mừng mình sống lại không?”


“Tề Mẫn Mẫn, đây là quán cà phê.” Vương Giai Tuệ dở khóc dở cười nhắc nhở Tề Mẫn Mẫn.


“Quán cà phê? Chúng ta đi quán bar đi.” Tề Mẫn Mẫn lập tức nhảy dựng lên, muốn túm lấy Ninh Hạo và Vương Giai Tuệ cùng đi uống rượu.


“Không được uống rượu! Tửu lượng của cậu quá kém!” Ninh Hạo còn nhớ dáng vẻ say rượu ngày hôm qua của cô, cho nên liền nghiêm mặt lên.


“Nhưng mình muốn uống.” Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn không thể khống chế cảm xúc được, khàn giọng rống to lên: “Lòng mình đau, mình muốn uống rượu!”


Ninh Hạo dùng lực kéo Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, gắt gao ôm cô vào lòng: “KHóc đi, khóc đủ rồi thì mình đưa cậu về nhà.”


Tề Mẫn Mẫn khóc đến kiệt quệ trong lòng Ninh Hạo, nước mắt làm ướt nhẹp áo khoác của anh.


“Tề Mẫn Mẫn, muốn tìm Hoắc trì Viễn thì đi tìm đi. Hai người cởi bỏ hết hiểu lầm, nói không chừng sau cơn mưa trời lại sáng.” Ninh Hạo dịu dàng nói.


Chuyện ngày mưa?


Tề Mẫn Mẫn cười chua xót


Cô đẩy Ninh Hạo ra, ngồi trê sô pha, cầm cốc cà phê lên cụng với hai người bạn tốt nói:”Mừng cho tớ sống lại.”


Nói xong, cô ngửa đầu một ngụm uống hết cà phê.


Vương Giai Tuệ lo lắng nhìn thoáng qua Ninh Hạo:”Làm sao bây giờ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK