“Ai là người anh yêu?” Vương Giai Tuệ xoa thắt lưng, hung hãn nói.
“Em!” Hoắc Nhiên thu lại vẻ trêu chọc, vô cùng nghiêm túc trả lời. Nói xong anh đi vào nhà bếp:”Tiểu hạt tiêu, ngoài nước ra nhà em còn có cái gì ăn không? Anh sắp chết đói rồi!”
“Mấy giờ rồi mà anh còn chưa ăn cơm? Mà sao lại chạy đến nhà chúng tôi ăn cơm?” Vương Giai Tuệ đảo mắt.
“10 giờ. Hôm nay người bị thương nhiều lắm, có người bị đâm vào bụng rất nặng, khâu miệng vết thương cho hắn anh thấy thật ghê tởm. Vừa nghĩ đến anh muốn phun hết cả ruột gan ra ngoài.” Hoắc Nhiên đau đầu xoa nhẹ mi tâm.
“Không phải anh là bác sĩ khoa chỉnh hình sao? Sao lại làm cả ngoại khoa?” Vương Giai Tuệ có chút đau lòng hỏi.
“Phòng cấp cứu việc cao ngất trời, khoa ngoại thiếu người nên anh cũng phải bắt tay vào làm thôi.” Hoắc Nhiên xoay người, cười nhẹ nhàng hỏi, “Sao? Quan tâm đến anh à?”
“Ai quan tâm đến anh? Đồ mặt dày!” Vương Giai Tuệ lướt qua Hoắc Nhiên, đi vào nhà bếp, bắt đầu bận rộn.”Anh đi ra ngoài chờ. Tôi chiên lại sủi cảo cho anh ăn.”
“Anh thích ăn sủi cảo nhất!” Cố Nhiến đi tới, hôn lên trán Vương Giai Tuệ.
“Hoắc Nhiên thối!” Vương Giai Tuệ thở hổn hển rống to.
“Nụ hôn cảm động!” Hoắc Nhiên nhanh chóng giơ hai tay giải thích.
“Anh đứng ra xa một mét cho tôi!” Vương Giai Tuệ hung hãn ra lệnh.
Hoắc Nhiên từng bước lùi ra sau, so đo khoảng cách, đáng thương hỏi:”Như vậy được chưa?”
“Lùi mấy bước nữa!” Vương Giai Tuệ cảm giác được hơi thở Hoắc Nhiên, lập tức nói.
Hoắc Nhiên không hề xinh đẹp, tuấn tú như Ninh Hạo, mà là một vẻ xuất chúng phóng khoáng mà ngỗ ngược, đôi mắt hoa đào chỉ cần một ánh mắt cũng khiến cho con gái nhà người ta mất hồn.
Nếu không phải cô tỉnh táo, đã sớm bị câu hồn đi rồi.
Hoắc Nhiên lập tức nghe lời lùi lại phía sau từng bước:”OK?”
Vương Giai Tuệ gật đầu một cái, liền bật bếp cho chảo lên, đổ một chút dầu ăn.
Nước sôi rồi, cô liền thuần thục pha một tách cà phê, đưa đến cho Hoắc Nhiên:”Nếu anh muốn uống ngọt thì tự cho thêm ít đường.”
“Tiểu hạt tiêu, em thật tốt!” Hoắc Nhiên cảm động đón lấy tách cà phê, cười haha.
“Tôi thấy anh đã cứu nhiều người như vậy, nên khách khí với anh một chút!” Vương Giai Tuệ nhăn mặt nói.
Hoắc Nhiên dựa vào khung cửa, vừa nhìn ngắm bóng lưng đang bận rộn của Vương Giai Tuệ vừa nhâm nhi tách cà phê.
Dường như cô không còn bài xích anh như trước đây nữa.
Thậm chí còn có chút quan tâm đến anh.
Có nghĩa cô cũng có cảm tình với anh đúng không?
Xem ra anh phải không ngừng cố gắng mới được!
Vương Giai Tuệ trút bánh sủi cảo ra một cái đĩa rồi bưng ra ngoài.
Hoắc Nhiên ngồi vào bàn ăn, để cà phê lên bàn, cười nói:”Thật là thơm! Là bác gái đích thân gói sao?”
“Bằng không thì anh nghĩ thế nào?” Vương Giai Tuệ đảo mắt nói:”Ở siêu thị làm gì có bánh sủi cảo ngon được như vậy?”
“Đúng là không có! Hôm nay anh đúng là có lộc ăn!” Hoắc Nhiên nói xong, bắt đầu ăn ngấu nghiến.