“Mẹ đang nghĩ danh sách khách mời.” Tần Viễn Chu đắc ý nói.
“Là mẹ anh. Em còn chưa có gả cho anh.”
“Ngủ với anh rồi thì phải phụ trách. Em không thể bạc tình bạc nghĩ như thế được!” Tần Viễn Chu nói như vô cùng hợp tình hợp lý, giống như người chịu thiệt là anh, người sợ bị vứt bỏ cũng là anh vậy.
“Nói cứ như anh là người bị hại vậy.” Hoắc Tương cười bĩu môi, “Cũng không biết tới cùng là ai nên phụ trách ai đây.”
“Chúng ta mỗi người phụ trách một nửa.” Tần Viễn Chu cười hôn Hoắc Tương.
“Anh đừng…Lại làm hỏng quần áo của em…” Hoắc Tương phát hiện ra tay Viễn Chu đặt ở chỗ không nên đặt, cô liền kháng nghị.
“Mua mới!” Tần Viễn Chu trực tiếp xé rách bộ váy của Hoắc Tương, ôm cô đến trên ghế sofa, cường thế áp đảo…
“Không được… Ba mẹ anh đã…Dậy… Chúng ta phải xuống lầu…”
“Bố mẹ chúng ta!” Tần Viễn Chu nói xong, liền bá đạo hôn môi Hoắc Tương, để cho cô nói không nên lời…
Ngày hôm qua Hoắc Tương và Tần Viễn Chu cùng trở về thành phố B, không biết kết quả thế nào.
Lúc nghỉ trưa, Tề Mẫn Mẫn lo lắng gửi tin nhắn cho Hoắc Tương: “Chị Hoắc Tương, hai bác Tần có làm khó chị không?”
Hoắc Tương cách một hồi mới trả lời: Tần Viễn Chu giải quyết hết rồi.
Tề Mẫn Mẫn: (mặt cười) em rể rất lợi hại.
Hoắc Tương: Chị mới phát hiện anh ấy là sói đội lốt cừu phúc hắc vô cùng.
Tề Mẫn Mẫn: Chỉ cần ở trước mặt chị là con dê là được. Cần gì quan tâm anh ấy phúc hắc ở trước mặt người khác như thế nào.
Hoắc Tương: (che miệng cười trộm) coi như nghe lời.
Tề Mẫn Mẫn: (cười to) chị lãi rồi.
Hoắc Tương: Không nói nữa. Chị đang ở cùng bà bà tương lai nghĩ danh sách mời khách.
Tề Mẫn Mẫn: Chúc mừng, 88
Thu lại điện thoại, Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng thở ra.
Hôn sự của Hoắc Tương vẫn làm phiền lòng bà nội. Vốn tưởng rằng sau khi cô cố chấp muốn sống độc thân thì giờ có thể kết hôn. Không nghĩ tới tình cảm phát triển nhanh chóng như thế.
Quả thực là giống như ngồi tên lửa.
Mới vừa nghe nói cô có bạn trai, này mà đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ rồi.
Thật sự là mạnh mẽ vang dội.
Phù hợp với tính cách của Hoắc Tương.
Ninh Hạo nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, mày nhăn lại. Thấy cô cúp điện thoại, do dự nửa ngày anh rốt cuộc cũng không nhịn được đành phải mở miệng: “Tề Mẫn Mẫn, mặt của cậu làm sao thế?”
“Bị bỏng. không có việc gì.” Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu,.