Tề Mẫn Mẫn nghiêng mình dựa vào ghế, nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Hoắc Trì Viễn, không hiểu anh sao đột nhiên lại như vậy. Cô vươn bàn tay nhỏ bé chọt chọt vào ngực anh:”Chú, tức giận rồi sao?”
Hoắc Trì Viễn bắt lấy ngón tay cô, đưa lên môi cắn mạnh một chút:”Không được khiêu khích anh nữa!”
Tề Mẫn Mẫn lúc này mới hiểu ra anh không phải đang tức giận, mà là đang bất mãn khá nghiêm trọng.
Ánh mắt Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn mang theo tươi cười, cấp tốc phóng xe đến biệt thự, dừng xe rồi liền ôm cô xuống xe chạy nhanh vào biệt thự.
“Cặp sách của em!” Tề Mẫn Mẫn cười nhìn Hoắc Trì Viễn đang kìm nén, nhắc nhở anh.
“Không mất được!” Hoắc Trì Viễn dùng sức đá văng cửa phòng ngủ, không kịp đến giường ngủ liền ném Tề Mẫn Mẫn lên sô pha. Anh một bên hôn môi cô một bên cởi áo khoác.
“Đâm hay không đâm?” Hoắc Trì Viễn hôn cô ma mị hỏi.
“Ngứa, chú à, từ bỏ!” Tề Mẫn Mẫn đầu hàng.
Râu của anh vừa mới mọc lên, đâm lên da cô giống như bị kiến cắn vô cùng ngứa, còn có chút đau đớn. Này quả thực là hành hạ cô mà.
Hoắc Trì Viễn vốn không để ý đến kháng nghị của Tề Mẫn Mẫn, tiếp tục để nụ hôn của mình rơi trên cổ, sau tai cô.
“Tha mạng, chú à, rát lắm, đau chết em rồi!” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng thức thời năn nỉ. Cô không nên nói đùa với anh ở trong video, nói muốn biết râu của anh có đâm được không. Cô nếm được quả đắng của chính mình rồi. Quả thực là đau không tả nổi.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy làn da trên người cô bị râu của anh làm cho ửng hồng, trong mắt dâng lên một tầng sương say mê. Anh nhanh chóng ôm cô vào trong ngực, âm thanh khàn khàn nói: “Nha đầu, em để anh phải nhịn lâu lắm!”
Nói xong, anh lại hôn lên môi của cô.
“Không được!” Tề Mẫn Mẫn bối rối nhắc nhở anh.
“Kỳ an toàn không cần dùng bao1”
“Nhưng sẽ đau!” Tề Mẫn Mẫn thở dốc vì kinh ngạc, gắt gao bấu víu lấy bả vai của anh.
“Nha đầu, anh thật sự không nhịn được!”
…
Hoắc Trì Viễn ôm lấy thân thể vô lực của cô, bước đi vào bên trong gian C, đặt cô ở sau mặt trên, dịu dàng hôn lên môi của cô: “Nha đầu, mệt muốn chết rôi?”
“Chú à, anh muốn dỡ hết xương cốt của em sao?” Tề Mẫn Mẫn không còn sức lực kháng nghị. Như thế nào chỉ là mệt? Là đau đớn sao? Xương cốt cả người cô giống như bị anh mở hết ra, vừa chua xót lại vừa đau đớn.
“Ai cho em dụ người như thế?” Hoắc Trì Viễn áp lực cười nhẹ.
Lúc ở cùng Y Nhiên, anh luôn cố kỵ thân thể của cô, không dám tùy hứng, anh chưa từng có trải qua một lần ân ái đầm đìa vui vẻ nào.
Tề Mẫn Mẫn dường như uống phải một ngụm cà phê kem, mới vào miệng cảm thấy chua xót, nhưng càng lâu lại càng thấy ngọt ngào.
“Vẫn là sai lầm của em rồi?” Tề Mẫn Mẫn căm hận trừng mắt nhìn anh. Rõ ràng là anh không sứt, lại đẩy trách nhiệm lên người cô.
“Uhnm, tất cả đều là sai lầm của em!” Hoắc Trì Viễn nói xong, lại ôm sát lấy người cô, gắt gao ôm lấy.
“Không được!” Cảm giác được nóng bỏng của anh, Tề Mẫn Mẫn khẩn trương lui về phía sau, lại tiếp tục làm, ngày mai cô sẽ trực tiếp xin nghỉ học mất!