Là, xong bài tập, Tề Mẫn Mẫn nhờ tài xế đưa Giai Tuệ và Ninh Hạo về nhà.
Còn cô trở về phòng gọi điện liên tục cho Hoắc Trì Viễn.
Có những lúc, Hoắc Trì Viễn bận rất nhiều việc, cô liền im lặng dựa vào tường, nhìn anh khoác áo choàng tắm dài đi đi lại lại ở trong phòng, làm việc này việc kia.
Cô phát hiện ra mình càng ngày càng thích dáng vẻ khi đang làm việc của anh, khiến cho cô mê muội còn hơn cả lúc bọn họ dành cho nhau những lời nồng nàn.
Hoắc Trì Viễn thật sự rất bận, bay đến W thị còn phải bay đến Đứa, về rồi lại phải bay một vòng quanh Hoa Trung Hoa Bắc.
Chờ đến khi anh bay đến B thị, đã là một tháng sau.
Máy bay vừa hạ cánh, anh liền gọi điện cho Tề Mẫn Mẫn báo bình an.
“Anh Hoắc Nhiên đang ở B thị. Hai anh em đúng lúc gặp lại.” Tề Mẫn Mẫn cao hứng cười nói
“Còn phải xem cậu ấy có vì người ta mà tiều tụy đi hay không.” Hoắc Trì Viễn trêu chọc cười nói.
“Đúng đó. Để xem anh ấy có khổ sở, gầy thành một cây tia chớp hay không.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ vỗ hai tay.
Hoắc Trì Viễn nghe thấy bên cạnh Tề Mẫn Mẫn có tiếng cười, liền hỏi:”Giai Tuệ đang ở đó à?”
“Phải.” Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu.
“Em đã nói hiều điều tốt về Hoắc Nhiên trước mặt Giai Tuệ. Người em dâu này anh rất vừa lòng.” Hoắc Trì Viễn cười nói.
Tuy rằng trước kia Giai Tuệ từng phạm sai lầm, nhưng đã biết sai sửa lỗi, sau này lại rất hiểu chuyện, làm cho anh rất vừa lòng. Một cô gái biết điều và kiên cường, anh rất ưng.
Hoắc Nhiên là nhặt được bảo bối rồi.
Đương nhiên, anh không hề hâm mộ. Bởi vì anh đã có Tề Mẫn Mẫn.
“Không cần anh nhắc. Chuyện em vẫn làm mà.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.
“Học đi. Anh đi đây.” Hoắc Trì Viễn cúp máy, ngồi vào xe thương vụ của công ty.
Trịnh Húc theo sát phía sau, mở cửa xe, định ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trì Viễn.
Lúc này, âm thanh dồn dập của giày cai gọi vang lên sâu lưng anh.
“Hoắc Trì Viễn! Đợi em với! Em có lời muốn nói với anh!” Giọng nói đầy lo lắng của Ưng Mẫn từ sau lưn Trịnh Húc truyền vào trong xe.
Trịnh Húc đứng thẳng dậy, nhường chỗ cho Ưng Mẫn.
“Ưng Mẫn? Em phải về A thị rồi chứ?” Hoắc Trì Viễn nhìn Ưng Mẫn kéo theo hành lý, liền thờ ơ lên tiếng chào hỏi.
“Em đang định về A thị. Không ngờ đến sân bay lại nhìn thấy anh. Thiếu chút nữa em không đuổi kịp anh.” Ưng Mẫn thở hổn hển, nói mãi mới hết câu.
“Có muốn anh tiễn em một đoạn không?” Hoắc Trì Viễn khách sáo nói.
“Được! Đúng lúc em có chuyện muốn nói với anh.” Ưng Mẫn lập tức mở cửa xe ngồi vào trong, hành lý cũng lôi vào.
Nhìn thấy Ưng Mẫn không hề khách khí, Trịnh Húc nhún vai, ngồi vào ghế trước.