Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1006 Hơi lâu

- Nếu như muốn giải trừ, cũng rất dễ dàng, sau khi đến Sinh Tử cảnh, loại khế ước này liền sẽ chủ động biến mất.

- Khế ước nhân chủng ban đầu là phát hiện từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn, sau khi trải qua rất nhiều lần cải thiện, thành bí thuật đặc biệt của chúng ta. Không chỉ có chúng ta tu luyện, thần giáo đều có tu luyện.

- Chúng ta phổ biến đều sẽ bắt đầu lựa chọn mục tiêu khi đến mười lăm tuổi, một linh văn cường đại có thể lựa chọn một người ký kết khế ước nhân chủng, cũng có thể lựa chọn linh văn thiên phú giống nhau, thậm chí có người ký chính thức đặt trước hai đến ba cái.

- Cứ như vậy, bọn hắn đẩy mạnh lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, tốc độ tu luyện làm ít công to, linh văn cũng đều có tăng lên. Chờ đến Sinh Tử cảnh, khế ước nhân chủng tự động hủy đi, tiếp tục trưởng thành theo con đường riêng của mình.

Khương Phàm khẽ nhíu mày, lại còn có khế ước thuật quỷ dị như vậy?

Nếu quả thật giống Lan Nặc nói như thế, quả thật có thể chế ước lẫn nhau, cũng có thể giúp lẫn nhau tăng lên.

Ai cũng giết không được ai, còn có thể cung cấp trợ lực cho lẫn nhau trưởng thành.

Nhưng, Khương Phàm luôn cảm giác Lan Nặc không có ý tốt.

- Tâm Dục Vô Ngân?

Giọng Đan Hoàng đột nhiên nhớ tới trong đầu.

- Sư phụ, ngài biết thứ này?

Khương Phàm lập tức hỏi thăm.

- Ta biết một loại ma công, gọi là Tâm Dục Vô Ngân. Có chút cùng loại với những gì nàng ta nói. Cũng là thông qua ký kết khế ước, cải thiện linh văn của riêng mình, tăng tốc độ tu luyện lên, cũng là khế ước tự động tách ra sau Sinh Tử cảnh. Nếu như trong lúc đó có người chết, một người khác cũng sẽ nhận trọng thương.

- Chỗ xấu thì sao?

Trong lòng Khương Phàm run lên, ma công?

- Nếu như linh văn hai người chênh lệch rất lớn, trong quá trình trưởng thành sẽ từ từ hình thành liên quan chủ tớ.

- Ví dụ, nếu như Thiên linh văn cùng Thánh linh văn ký kết khế ước, Thiên linh văn sẽ dần dần chiếm quyền chủ động, sau đó từ linh hồn đến linh văn, khống chế lại Thánh linh văn. Một khi bổ sung liên quan chính thức diễn biến thành liên quan chủ tớ, làm người hầu một phương nếu như chết rồi liền sẽ không lại hình thành nguy hại đối với chủ nhân. Mà xem như chủ nhân một phương, còn có cơ hội khống chế lại sinh tử của người hầu, thậm chí thôn phệ linh văn người hầu.

Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, nữ tử này quả nhiên ác độc.

Lan Nặc không nghĩ tới trong đầu Khương Phàm lại có một lão tổ tông, tiếp tục nói ra:

- Ta là Thiên linh văn, ngươi là Thánh linh văn, ngươi cùng ta ký kết khế ước nhân chủng, lợi lớn hơn hại. Nếu như ngươi không tin ta, có thể đi ra bên ngoài hỏi Đông Hoàng Như Ảnh.

Khương Phàm nhìn chằm chằm Lan Nặc:

- Chỉ có thể đến Sinh Tử cảnh mới có thể giải trừ?

- Ngươi chết, cũng có thể giải trừ.

- Nếu như ngươi đang nói thật với ta, có phải còn có nguy hại khác hay không?

- Xác thực có. Sau khi ký kết khế ước nhân chủng, linh hồn của chúng ta sẽ có cảm ứng vi diệu, khoảng cách càng gần, loại cảm ứng này càng rõ lộ ra.

- Ví dụ như, bây giờ chúng ta mặt đối mặt, trong đầu của ngươi động suy nghĩ muốn giết ta, ta sẽ lập tức giật mình, thậm chí ngươi dùng phương thức gì giết ta, ta đều có thể đoán được.

- Còn gì nữa không?

- Thời điểm đến Sinh Tử cảnh, khả năng khế ước nhân chủng phát sinh dị biến. Nhưng, khả năng này vô cùng thấp.

Đan Hoàng lại nhắc nhở ở trong đầu Khương Phàm:

- Tâm Dục Vô Ngân cũng là có khả năng dị biến tại Sinh Tử cảnh. Sinh Tử cảnh rất đặc thù, Tâm Dục Vô Ngân lại là khế ước tà ác, cả hai có khả năng phát sinh phản ứng đặc thù.

- Ví dụ như?

- Phương hướng dị biến rất nhiều, khả năng nhất chính là vĩnh viễn triệt để dung nhập linh hồn hai bên, mặc kệ cảnh giới gì, cũng đừng nghĩ cách giải trừ.

Khương Phàm làm bộ trầm mặc thật lâu, còn yên lặng đi vài vòng trong phòng, mới nói:

- Ta ký!!

Lan Nặc có chút ngoài ý muốn:

- Ngươi không đi hỏi lại Đông Hoàng Như Ảnh?

- Không cần, ta ký.

Khương Phàm cười lạnh trong lòng, ngươi coi ta là Thánh linh văn, chờ xem đi, nhìn xem cuối cùng ai là chủ, ai là bộc.

- Khả năng cần một quãng thời gian.

Lan Nặc phấn chấn trong lòng, bộ bí thuật khế ước này ẩn giấu một bí mật to lớn, mặc dù Khương Phàm là Chí Tôn thánh văn, nhưng nàng lại là Thiên văn, còn không phải Thiên linh văn bình thường.

Chỉ cần khế ước ký kết, Khương Phàm chính là của nàng!

Nàng muốn hắn làm cái gì, hắn sẽ phải làm cái đó.

Nàng muốn hắn chết như thế nào, hắn sẽ phải chết như thế đó.



- Tại sao lâu như thế?

Khi bọn người Lan Dận nhìn thấy Khương Phàm và Lan Nặc ra khỏi phòng, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.

Khương Phàm thuận miệng nói:

- Ta tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, hỏa lực vượng, sao có thể qua loa xong việc.

Bọn người Lan Nguyệt còn không kịp phản ứng, suýt chút nữa Lan Dận đã vung mạnh đao vỗ tới.

- Như Ảnh cô nương, nhớ kỹ ước định của chúng ta.

Khương Phàm chào hỏi cùng Đông Hoàng Như Ảnh, sau đó liền rời khỏi.

- Như Ảnh tỷ tỷ, đã gây thêm phiền toái cho ngươi rồi.

Lan Nặc ra khỏi phòng chào hỏi với Đông Hoàng Như Ảnh, sau đó cũng rời khỏi nơi này.

Chuyện giải quyết xong rồi?

Trong phòng đã xảy ra chuyện gì?

Bọn người Lan Nguyệt không hiểu thấu được, lập tức bước nhanh đi theo Lan Nặc.

Đông Hoàng Như Ảnh nhìn hành lang trống rỗng, âm thầm kỳ quái.

Trước đó còn hận không giết được đối phương, bây giờ lại đều rời khỏi giống như không có chuyện gì cả?

Có thể cưỡng ép khống chế lại cảm xúc, còn có thể thuận lợi giải quyết tốt vấn đề, hai người này đều không đơn giản.

- Tỷ tỷ...

Đông Hoàng Như Yên nhịn không được, đứng ở trong sương mù gọi Đông Hoàng Như Ảnh.

Đông Hoàng Như Ảnh đóng cửa phòng, lâm vào trầm tư:

- Giữa Khương Phàm cùng Lan Nặc hẳn là có bí mật gì đó.

- Nào chỉ là bí mật, quả thực là muốn chơi mệnh. Ta đều không có nghĩ đến người tự cho là thanh cao như nàng lại còn có thời điểm nổi điên. Còn có tên Khương Phàm kia, hận không thể lột sạch nàng.

Đông Hoàng Như Yên hiếu kỳ lại hưng phấn, một màn trước đó thật sự quá bốc lửa.

- Bọn hắn nổi điên, muốn đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng lại đều bình tĩnh lại. Hẳn là Khương Phàm nắm trong tay bí mật của Lan Nặc, Lan Nặc không muốn để cho Khương Phàm công bố, Lan Nặc biết thân phận Khương Phàm, Khương Phàm không muốn để cho Lan Nặc công bố.

Đông Hoàng Như Ảnh cẩn thận phân tích biểu hiện khác thường của hai người.

Lan Nặc có thể có bí mật gì?

Bí mật này còn giống như có liên quan với nàng, bởi vì lúc ấy Lan Nặc thậm chí cũng không dám nhìn nàng.
Chương 1007 Thỉnh Nguyện Thạch

Đông Hoàng Như Yên nói:

- Nàng còn có thể có bí mật gì, chẳng lẽ còn có bảo bối gì không nói ra? Hư Thiên Kính và những cái kia, chỉ là di chuyển lực chú ý sao?

Hả?

Đông Hoàng Như Ảnh khẽ động trong lòng.

Hư Thiên Kính di chuyển lực chú ý?

Bọn người Lan Nặc là từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn đi ra, mang theo thứ gì cũng đều là chính bọn hắn nói ra.

Bởi vì Hư Thiên Kính, Trường Sinh Đao, Càn Khôn Hồ Lô, Sát Hồn Châm đều là vũ khí tồn tại ở trong sử sách tuyệt mật của thần giáo bọn hắn, bọn hắn đều một mực bị hấp dẫn lực chú ý, đương nhiên chỉ cho là có những thứ này.

Đừng nói nàng, thần giáo đều sẽ cho rằng như thế.

Nếu như Lan Nặc kỳ thật còn mang theo những thứ khác thì sao?

Nhưng thứ gì so với Hư Thiên Kính còn muốn quý giá hơn, lại cần vũ khí như Hư Thiên Kính, Trường Sinh Đao này làm hỗ trợ?

Đông Hoàng Như Ảnh càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, dù sao nơi đó cũng là Vĩnh Hằng Thánh Sơn, chôn giấu quá nhiều bí mật, nói không chừng lại có thứ gì đó sau trăm năm lại được khám phá ra.

Đông Hoàng Như Yên tiến đến bên cạnh Đông Hoàng Như Ảnh, cười xấu xa nói:

- Tỷ tỷ, tỷ nói bọn hắn trong phòng đều làm cái gì rồi? Ròng rã hai canh giờ đó.

Đông Hoàng Như Ảnh không quan tâm bọn hắn làm cái gì, nàng quan tâm là trong tay Lan Nặc có cái gì.

Nếu như Lan Nặc thật sự có Linh Bảo càng đặc biệt hơn, nàng cần nhìn thẳng vào nha đầu này.

Bọn người Lan Nguyệt trở lại vây quanh Lan Nặc ở trong gian phòng của bọn hắn. Vừa đóng cửa phòng lại, bọn hắn liền cũng nhịn không được, mồm năm miệng mười hỏi thăm tình huống.

- Không cần lại lo lắng Khương Phàm, ta đã ký khế ước nhân chủng với hắn.

Bây giờ Lan Nặc không chỉ không cần lo lắng Khương Phàm lại hại nàng, mà còn rất chờ mong Khương Phàm trưởng thành.

Chờ ngày nào đó trong tương lai, Linh văn của nàng càng ngày càng mạnh, cảnh giới của càng ngày càng cao liền có thể tiến hành theo chất lượng khống chế Khương Phàm, trở thành vũ khí trong tay của nàng.

- Khế ước nhân chủng?

Bọn người Lan Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn, tỷ tỷ có thể thuyết phục Khương Phàm ký kết loại khế ước này.

Tỷ tỷ là Thiên linh văn, Khương Phàm chỉ là Thánh linh văn. Tỷ tỷ còn có thể tiếp tục trưởng thành, Khương Phàm thì vĩnh viễn dừng bước tại Thánh linh văn, chẳng phải là mang ý nghĩa Khương Phàm sẽ trở thành nô lệ của tỷ tỷ sao?

Thật tốt!!

- Ta không biết lúc ấy hắn đang suy nghĩ gì, nhưng ký kết khế ước vô cùng thành công.

Lan Nặc không nghĩ tới mình lại dùng khế ước nhân chủng đến trên thân người ngoài, nhưng cứ như vậy, nàng đã có thể không cố kỵ gì mà vận dụng khế ước này.

- Hừ hừ, xem hắn còn tùy tiện thế nào.

- Thả hắn tự do trưởng thành ba năm, năm năm, từ từ, hắn sẽ trở thành người hầu của chúng ta.

- Ha ha, tiện nghi cho hắn thật, vậy mà có thể trở thành người hầu của chúng ta.

- Tại sao ta lại có chút cảm giác kỳ quái, Khương Phàm có thể không hỏi rõ ràng tình huống, liền ký kết loại khế ước linh hồn này sao?

- Hắn khẳng định đã có tính toán của hắn, nhưng hắn chung quy vẫn là Thánh linh văn. Chỉ cần cho tỷ tỷ thời gian ba năm, năm năm, Khương Phàm liền chạy không xong.

Bọn người Lan Nguyệt rất yên lòng, không còn lo lắng Khương Phàm trở thành uy hiếp, ngược lại có chút mong đợi.

Lan Dận tin tưởng Lan Nặc khẳng định đã dùng thủ đoạn gì đó để Khương Phàm ký kết khế ước nhân chủng, không lo lắng sẽ có vấn đề gì khác:

- Tại sao Khương Phàm tới phương bắc?

- Hẳn là có liên quan cùng Khổng Tước Ngũ Sắc. Lão yêu kia có khả năng đã mang bí mật Vạn Linh Huyết Thụ ra ngoài.

- Vậy không phải chúng ta nên nhanh về thần giáo một chút sao?

- Không cần thiết. Nếu quả như Khổng Tước Ngũ Sắc thật đưa tin tức ra tới, Khổng Tước nhất tộc cũng sẽ không lập tức đi đến thần giáo chất vấn, bọn chúng không có đảm phách cùng thực lực lớn như vậy, nhiều nhất chính là tự mình làm chuẩn bị, hoặc là bí mật liên hệ cùng một số Yêu tộc.

Lan Nặc bỗng nhiên nghĩ thông suốt, cũng không còn khẩn trương nữa.

Nhưng cần cảnh giác Đông Hoàng Như Ảnh, nữ tử này rất khôn khéo, nói không chừng có thể đã đoán được thứ gì rồi.



Ác Nhân cốc!

Trời đã sáng, nhưng mê vụ bao phủ trong cánh rừng vẫn lờ mờ lại âm trầm.

Các quầy bán hàng rong còn đang ở các nơi rao hàng lấy đồ, sát thủ hoàn thành nhiệm vụ bí mật lẻn về rừng rậm, cũng có phú gia công tử náo loạn cả đêm mang theo Linh Bảo cùng nô lệ mình mua được, hài lòng rời khỏi.

Thời điểm Khương Phàm xuyên qua rừng rậm lại thấy được nam tử bán Thương Sinh Cung.

Lại còn có người đang cùng hắn làm giao dịch.

- Ngươi đợi không được Thánh phẩm lôi pháp, đây là hai bộ lôi pháp cấp sáu. Nếu như ngươi đồng ý, bọn chúng là của ngươi, nếu như không đồng ý, vậy ngươi cứ tiếp tục chờ ở đây đi.

Một nam tử gầy gò tiện tay ném ra hai quyển thư quyển, có chút ngẩng đầu, thái độ kiêu căng.

Nam tử phía sau Thương Sinh Cung chỉ thờ ơ trừng mắt lên.

- Xem như nó là chế phẩm do Phù Sinh hội phục thì cũng chỉ là một phế phẩm, không đáng tới thánh pháp. Huống chi, coi như thật đợi được thánh pháp, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống mà mang ra khỏi Cổ Hoa hoàng thành sao?

- Thế lực có thể lấy ra thánh pháp, tất nhiên có thể làm chút tay chân trên thánh pháp. Coi như Ác Nhân cốc có thể bảo đảm ngươi nhất thời, nhưng có thể bảo đảm ngươi một thế sao?

- Bọn hắn sớm muộn cũng có thể truy đuổi được ngươi.

Nam tử kiêu căng nói xong, còn hừ một tiếng:

- Thấy tốt thì lấy đi. Muốn có được thánh pháp, trừ phi bái nhập đại tông môn hay đại tộc nào đó, hoặc thám hiểm di tích bí cảnh. Ngươi muốn giao dịch thánh pháp tại chợ đen, coi như đạt được, cũng không phải của ngươi.

Nam tử phía sau Thương Sinh Cung khẽ nhíu mày, vẫn trầm mặc không nói gì.

Nam tử kiêu căng ngồi xổm người xuống, đưa tay đặt bên trên lôi pháp:

- Ta chỉ cho ngươi một cơ hội này, chờ ta đi, chỉ sợ ngươi ngay cả một bộ lục phẩm lôi pháp cũng không chiếm được.

Nam tử sau Thương Sinh Cung nắm lại nắm đấm, biểu hiện ra lo nghĩ của hắn, cũng đang giãy dụa.

Thật lâu...

Cuối cùng hắn vẫn cầm Thương Sinh Cung, bỏ lên trên võ pháp.

- Ha ha, tính ngươi cất nhắc.

Nam tử kiêu căng nắm chặt Thương Sinh Cung, đứng dậy cười to.

- Đối đãi nó thật tốt.

Nam tử cuối cùng cũng nhìn Thương Sinh Cung, lắc đầu liền muốn rời khỏi.

Nhưng đúng vào lúc này đợi, nam tử kiêu căng đạt được Thương Sinh Cung đột nhiên huy động khí lãng mãnh liệt, nâng một tay đánh vỡ nát Thương Sinh Cung.
Chương 1008 Ác Nhân Vương bái kiến Thần Hoàng

Thương Sinh Cung nổ tung, trong nháy mắt kích thích năng lượng kinh khủng, khuấy động rừng rậm.

Năng lượng nóng nảy, giống như từng cơn sóng lớn trên đại dương mênh mông, nhấc lên thanh thế kinh khủng, nhưng, năng lượng khuấy động cuồn cuộn lại không hề tổn hại đến bất kỳ cây rừng hay hoa cỏ nào, tựa như là huyễn tượng, hư vô mờ ảo.

- Ngươi đang làm gì!

Nam tử gầm thét.

- Nó là của ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Nam tử kiêu căng giơ cao tay phải lên, gương mặt cuồng nhiệt.

Khương Phàm nhíu mày trông qua, trong tay người kia đang nắm một cái ngọc thạch sáng long lanh, không ngừng kích động năng lượng hư vô, chiếu thấu rừng rậm lờ mờ.

- Ha ha! Thỉnh Nguyện Thạch! Quả nhiên bên trong Thương Sinh Cung cất giấu Thỉnh Nguyện Thạch.

Nam tử kiêu căng mở miệng ra nhét ngọc thạch vào.

Hắn mở ra hai tay, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ, thân thể nở rộ ánh sáng rực rỡ, giống như là lò luyện, hấp thu năng lượng ngọc thạch.

Rừng rậm hỗn loạn, rất nhiều người từ bốn phương tám hướng hội tụ tới đây.

- Thỉnh Nguyện Thạch là cái gì?

Khương Phàm ngạc nhiên nhìn một màn này.

Đan Hoàng nói:

- Thỉnh Nguyện Thạch là thứ rất huyền diệu, có người gọi nó là Nguyện Vọng Thạch, có người gọi nó là Hạnh Vận Thạch. Nếu như mang ở trên người, nó có thể lặng yên không tiếng động hấp thu khí vận người xung quanh, để chủ nhân trở nên càng ngày càng may mắn. Nếu như dùng để rèn đúc vũ khí, còn có thể căn cứ phương thức chế tạo cùng vật liệu phối hợp, thay đổi uy lực.

- Ví dụ như nó có thể làm cho vũ khí trở nên bá đạo, cưỡng ép cướp đoạt khí vận người xung quanh. Lại ví dụ như, nó có tích thể trữ khí vận, dùng trên việc tu luyện tại đặc thù cảnh giới. Hay là còn so sánh như, nó có thể tiếp thu lời chúng sinh cầu nguyện, diễn biến thành năng lượng đặc thù.

- Thật chẳng lẽ Thương Sinh Cung chính là dùng Thỉnh Nguyện Thạch chế tạo?

Nếu như Thương Sinh Cung của Thánh Sơn Trung Ương có thể tụ tập lời cầu nguyện cầu của dân chúng thiên hạ, bộc phát ra uy lực săn giết Thánh Nhân, thì không chỉ đơn giản là Thỉnh Nguyện Thạch, nói không chừng đều là cả ngọn núi kia.

Lúc này, người tụ tới càng ngày càng nhiều, đang muốn hỏi thăm tình huống, nam tử kiêu căng cười lạnh một tiếng, triệu ra một con Kim Điêu, phóng lên tận trời, rời khỏi rừng cây đầy mây mù.

Đan Hoàng lại nói:

- Nếu quả thật Thương Sinh Cung của tổ sơn Trung Ương có thể tụ tập lời cầu nguyện của dân chúng, uy lực xác thực sẽ vô cùng khủng bố. Cái này tương đương với tập hợp ý nguyện dân chúng, mà sau khi ý nguyện dân chúng đạt tới một vấn đề nào đó, chẳng khác nào hướng lên trời thỉnh nguyện.

- Nếu như được Thương Thiên đáp lại, chẳng khác nào Thương Thiên tiếp nhận chúng sinh, phần năng lượng kia xác thực có thể diệt sát Thánh Nhân trong nháy mắt, mà còn là diệt sát triệt để, không có bất kỳ chỗ trống gì, cũng sẽ không để lại bất cứ hy vọng nào.

- Trách không được thánh địa có thể làm cho hoàng tộc các phương kính sợ, không chỉ là bọn hắn đang bảo vệ dân chúng, mà còn có thể mượn uy lực dân chúng.

Khương Phàm giật mình, trước đó cũng cảm giác thánh địa dựa vào 'Lý niệm' liền có thể chấn nhiếp hoàng tộc, có chút không thực tế, quả nhiên vẫn có thực lực để dựa vào.

Chỉ là trong trí nhớ kiếp trước của Khương Phàm không có bất kỳ cái gì liên quan tới vết tích thánh địa.

Hẳn là hắn đã trở thành ‘con buôn chiến tranh’, ‘tai tinh Thương Huyền’, từ lúc bắt đầu đã phân rõ giới hạn.

Đan Hoàng nói:

- Tứ đại thánh địa Trung Ương hẳn còn có càng nhiều nội tình, thực lực mạnh hơn. Cá nhân ta đề nghị, ngươi không cần rời khỏi thánh địa. Chỉ cần các phương không có xác định được thân phận kiếp trước của ngươi, ngươi lại không làm chuyện thương thiên hại lí gì, chờ tương lai Vô Hồi thánh địa ngồi lên vị trí tôn chủ Nam Bộ, liền có thể tại một ít thời kì đặc biệt, bảo hộ ngươi rất tốt. Cho dù tranh thủ cho ngươi một chút thời gian quý giá.

Đan Hoàng ở trong thân thể Khương Phàm, cùng chung linh hồn Khương Phàm, hắn có thể rất mẫn cảm cảm nhận được một ít cảm xúc thay đổi của Khương Phàm.

Ví dụ như bây giờ, Khương Phàm đã bắt đầu cân nhắc chuyện rời khỏi thánh địa.

Bởi vì khi Khương Phàm lặp đi lặp lại hồi ức quá khứ với Kiều Hinh, lặp đi lặp lại xúc động linh hồn, kích thích cực lớn đến dung hợp hồn niệm của hắn kiếp trước và kiếp này.

Khương Phàm bắt đầu khôi phục tư thái cường thế, bắt đầu thức tỉnh bá khí kiếp trước, càng bắt đầu từ trong ra ngoài tản mát ra một chút khí thế, cũng không nguyện ý lại phải chịu những quy củ rườm rà phức tạp của thánh địa ràng buộc.

Cũng là bởi vì Khương Phàm đã đạt được nguồn lực lượng Kiều gia này, cố ý sớm triển khai kế hoạch mình 'Quật khởi'. Cứ như vậy hắn sẽ tránh không được chuyện khiêu chiến cường tộc, nhận truy sát, cũng sẽ liên luỵ đến thánh địa, gây tai hoạ cho Thánh Chủ và mọi nười.

Cho nên, sau khi bị các nhân tố dung hợp, Khương Phàm đã không muốn làm đệ tử thánh địa nữa.

- Ta sẽ giúp Vô Hồi thánh địa trấn áp Đại Hoang trước, sau đó lại rời khỏi Vô Hồi thánh địa.

Khương Phàm xác thực bắt đầu cân nhắc rời khỏi thánh địa, phụ thân và mọi người tiến vào Ly Hỏa, thuộc về một phần của thánh địa, không còn cần lo lắng.

Bây giờ lại có Kiều gia để dựa vào, hắn có thể buông tay buông chân thử bố cục.



Sâu trong mê vụ ít ai lui tới, âm khí thấu xương.

Một tòa cung điện nguy nga tọa lạc tại bên trong thâm cốc lớn nhất.

Mặc dù nhìn hùng vĩ khí phái, vàng son lộng lẫy, nhưng âm khí xung quanh cực nặng, sát khí cuồn cuộn, mơ hồ còn có thể nghe được những tiếng rên rỉ đau khổ để cả tòa cung điện lộ ra quỷ dị khủng bố.

Trước điện có một cái ghế đá, phía trên lại có một nam tử gầy gò đang ngồi, con mắt hiện ra kim quang quỷ dị, nhìn Khương Phàm đi tới từ trong sương mù.

- Ta là Khương Phàm của Kiều gia, đến đây bái phỏng Ác Nhân Vương.

Khương Phàm đánh giá nam tử, người này đưa tới Linh văn của hắn cảm ứng, nhưng không phải loại khí tức trước đó từ nguồn gốc huyết mạch kia, mà là linh văn.

- Chính là ta.

Nam tử vểnh lên khóe miệng, tà khí lẫm nhiên.

- Ngươi không phải.

- Ta không giống?

- Ta đã gặp qua Ác Nhân Vương tại diễn võ trường, mặc dù không có nhìn rõ ràng, nhưng cũng không phải như ngươi thế này.

- Đó là giả, ta là thật.

- Nếu như Ác Nhân Vương không nguyện ý đi ra, ngươi cũng có thể đại biểu. Là các ngươi bắt người ở Tô gia sao?

- Trong Cổ Hoa hoàng thành này, ngoại trừ Ác Nhân cốc, còn có người nào có được năng lực đó?

- Tại sao lại làm như thế?

- Biểu hiện ra lực lượng với Kiều gia.
Chương 1009 Ngươi là ngươi, ta là ta (1)

- Các ngươi muốn cái gì?

- Muốn ngươi!

- Trước khi nói chuyện phải động não. Nếu như trước khi bắt người, ngươi đến Kiều gia đàm phán, muốn cái gì đều có thể thương lượng, nhưng người đều đã đưa qua, lại mới bàn điều kiện, ngươi đang hoài nghi trí thông minh của ai?

Nam tử kéo khóe mắt ra, ho nhẹ vài tiếng, thể hiện nghiêm nghị lại:

- Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy, ta chính là Ác Nhân Vương, không sợ chết ở chỗ này?

Khương Phàm cười khẽ:

- Một kẻ lặp đi lặp lại mình là Ác Nhân Vương Ác Nhân Vương? Các ngươi là thế lực hắc ám, hay là lưu manh sơn phỉ?

- To gan!!

- Đừng giả bộ, nếu Ác Nhân cốc nguyện ý chủ động bắt người đưa đến Kiều gia, hẳn là có chút liên quan cùng Kiều gia, nếu đã có liên quan cùng Kiều gia thì sẽ không sát hại người của Kiều gia.

- Chúng ta sẽ không đụng người Kiều gia, nhưng ngươi chỉ là người ngoài.

- Nếu chướng mắt người ngoài như ta đây, muốn ta, đi thẳng đến Kiều gia bắt ta là được rồi, còn cần đắc tội Tô gia, lại ta mang theo tới nơi này?

- Mặc dù đầu ngươi không dùng được, nhưng cũng không giống là kẻ giữ cửa, ngươi ngồi ở chỗ này hẳn không phải thưởng thức phong cảnh, chỉ có thể là đang chờ ta. Nếu đang chờ ta, cũng đừng lề mề nữa. Hoặc là, truyền chỉ lệnh Ác Nhân Vương, hoặc là bàn bạc cùng ta.

Đầu ta không dùng được?

Khóe mắt nam tử lại kéo ra, đứng dậy đưa lưng về phía Khương Phàm, nhìn về cung điện.

Trong đại điện, Ác Nhân Vương khẽ nhíu mày, mặt mười một vị Huyết Sát lộ vẻ xấu hổ.

Khương Phàm hướng về phía đại điện hô to:

- Ác Nhân Vương, ra đi.

Ù ù...

Cửa điện nặng nề chậm rãi rộng mở ra, bên trong tráng lệ, kim quang lượn lờ.

Một thân ảnh tang thương từ bên trong đi ra.

- Vô Hối?

Khương Phàm hơi kinh ngạc, tại sao hắn lại ở chỗ này?

Trách không được trước đó hắn không tìm thấy Kiều Vô Hối ở sau núi, thì ra đã sớm tới Ác Nhân cốc.

- Phụ thân.

Kiều Vô Hối hành lễ với Khương Phàm.

Đúng vào lúc này, Chu Tước linh nguyên trong khí hải Khương Phàm đột nhiên phát ra tiếng gáy to mát lạnh, đáy mắt bùng lên tinh quang, lệ khí khuấy động khí hải.

Nó giương cánh gáy to, nhấc lên kim quang hoa mỹ.

Kim quang như điện, xông ra khỏi khí hải, quét sạch kinh mạch cùng mạch máu toàn thân.

Toàn thân Khương Phàm nổi lên từng cơn nóng hổi, đường vân màu vàng tinh mịn không bị khống chế hiển hiện trên làn da, linh văn trên trán càng huy động ánh sáng kịch liệt, chiếu thấu cả thắt lưng gấm.

Cả người đều trở nên mạnh mẽ, từ bên trong ra ngoài phát ra khí thế hung liệt uy nghiêm.

Lại là cảm giác này?

Hai con ngươi Khương Phàm hóa thành mắt dọc, lóe ra thần quang, nhìn chằm chằm cửa điện rộng mở.

Một nam tử mặc áo choàng từ bên trong đi tới, long hành hổ bộ, bá khí nghiêm nghị, bộc lộ ra khí thế bức người.

Mười một vị nam nữ tử đi theo ở sau lưng, cả người khoác y phục màu máu, dáng dấp phi phàm, nhưng đều hơi cúi đầu, vẻ mặt cung kính.

Nam tử trên băng ghế đá trước đó tranh thủ thời gian nhảy dựng lên, đứng ở bên trong mười một người kia.

- Ác Nhân cốc, Ác Nhân Vương, Khương Diễm.

- Huyết Sát, Ác Nhân cốc, Chu Bất Dĩ, An Minh Hề, Ngư Cung, Hoàng Lâm, Lãnh Tuyền, Bạch Tai...

Theo Khương Diễm dẫn đầu, mười hai Huyết Sát theo thứ tự báo danh, giọng nói có to rõ, có trầm thấp, có mát lạnh, có khàn khàn, vang vọng cả sơn cốc, thật lâu.

Kiều Vô Hối chuyển thân thể già nua, quỳ xuống trước Khương Phàm.

Bọn người Khương Diễm ngẩng đầu nhìn về phía Khương Phàm, hít sâu một hơi, thẳng tắp quỳ xuống, hai tay chụp lấy đầu:

- Thăm viếng Thần Hoàng!

Khương Phàm nhìn bọn người Kiều Vô Hối trước mặt đột nhiên quỳ xuống, chau mày, hai tay nắm chặt, sau một lát, toàn thân cuồn cuộn nhiệt lưu, trở nên nóng hổi, trở nên xao động, phảng phất muốn bị bỏng huyết cốt, nhóm lửa cả linh hồn.

Một suy nghĩ kinh người lấp lóe lên trong đầu.

Ác Nhân cốc là Kiều Vô Hối khai sáng?

Ác Nhân Vương chính là Kim Thai?

Đan Hoàng đều kinh ngạc trong thức hải Khương Phàm.

Kiều Vô Hối lại ở trong hoàng thành, ở trước mặt hoàng thất, sáng lập một thế lực hắc ám như vậy.

Xem ra, ngay cả người Kiều gia cũng không biết.

Khương Phàm chấn kinh, càng vui mừng hơn.

Không hổ là nhi tử của hắn, vậy mà lại bí mật chuẩn bị thành viên tổ chức cường đại như thế này cho hắn. Lại còn là không coi hoàng thất vào đâu, còn che giấu ròng rã tám trăm năm?

Nếu như không phải kiềm chế từng vấn đề, cần điệu thấp, cần ẩn giấu, Kiều Vô Hối còn có thể làm lớn hơn.

Hổ phụ không sinh khuyển tử!

Đan Hoàng đang rung động ở trong đầu Khương Phàm, lần này đúng là bị kinh động.

Kiều Vô Hối mời Khương Phàm đến đại điện, kỹ càng giới thiệu tình huống Ác Nhân cốc.

Cho dù là Khương Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn còn có chút sợ hãi và thán phục.

Ngoại trừ Ác Nhân cốc trong hoàng thành ra, Kiều Vô Hối lại còn bí mật sáng lập phân bộ số lượng lớn tại các địa vực phương bắc, lấy các tên cùng phương thức khác nhau tồn tại.

Mười hai Huyết Sát, chính là chưởng khống giả phân bố ở các nơi.

Là tầng cao nhất!

Khương Phàm ngồi mặt đối mặt Khương Diễm, vẻ mặt đều có chút phức tạp.

Khương Phàm nhìn Khương Diễm, giống như nhìn mình hai mươi năm sau, hai người ngũ quan vô cùng giống nhau, chỉ là bởi vì nguyên nhân đã trải qua cùng tính tình các loại, khí chất khác nhau, đến mức bộ dáng cũng cảm giác có chút khác biệt.

Mặc dù hắn đang mong đợi gặp được Kim Thai khác, nhưng đến giờ phút này lại không biết mình nên dùng cách gì để đối mặt.

Dù sao Kim Thai cũng chính là huyết nhục kiếp trước của hắn.

Khương Diễm nhìn Khương Phàm, tựa như nhìn khoảng thời gian thiếu niên đã từng của mình.

Mặc dù đã tiếp nhận hiện thực, cũng lựa chọn đi theo, nhưng thời điểm đối mặt, tâm tình vẫn còn có chút phức tạp.

Chỉ là bởi vì thức tỉnh ở thời gian khác biệt, hắn đã bỏ lỡ Linh Hồn Luân Hồi, biến thành 'Phế phẩm', thậm chí muốn biến thành khẩu phần lương thực.

Tầng cao nhất vô cùng an tĩnh, Kiều Vô Hối, mười hai Huyết Sát đều lui ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ, hoặc phải nói là 'Một người'.

- Ta là ta, ngươi là ngươi. Ngươi không thuộc về ai, ngươi chỉ thuộc về chính ngươi. Nếu như ngươi có dã tâm, không ngại theo ta. Nhưng, đầu tiên ngươi phải hiểu, ngươi đi theo ta không phải bởi vì muốn giúp ta hoàn thành giấc mộng của ta, mà muốn sống ra phấn khích của chính ngươi. Nhìn thế gian phồn hoa một chút, gặp anh hào bát phương một lần, làm một trận đại sự oanh oanh liệt liệt để thế nhân khiếp sợ. Dù là… phải chết trên đường.

Khương Phàm lên tiếng trước, thể hiện thái độ của mình, cũng tương đương làm ra quyết định của mình.
Chương 1010 Ngươi là ngươi, ta là ta (2)

Hắn chuẩn bị coi Khương Diễm là bằng hữu đặc biệt mà đối đãi.

Không có cái gọi là số mệnh, không có cái gọi là chủ tớ.

Mà là, cùng một chỗ khiêu chiến thiên hạ, cùng một chỗ trùng kiến thần triều, cùng đi đến chiến trường Bách Tộc, tái chiến Bát Châu Thập Tam Hải.

Khương Diễm lẳng lặng nhìn Khương Phàm, chân mày hơi nhíu lại, vẻ mặt phức tạp.

Từ trong lòng hắn lộ ra tà tính, cũng lộ ra kiêu ngạo.

Cho dù lựa chọn đi theo, cũng nhiều hơn chính là bởi vì đội ơn. Đội ơn lão tổ đã từng cứu mạng, cùng đã từng bồi dưỡng.

Trước khi gặp mặt, hắn có chút lo lắng thật.

Nếu như Khương Phàm đi lên liền hiện ra tư thái Thần Hoàng, để hắn thần phục, để hắn quỳ xuống, để hắn làm cái gì tuyên thệ, hắn nên như thế nào? Nếu như trong lời nói của Khương Phàm có ý tứ thôn phệ, để hắn làm tốt chuẩn bị tế hiến, hắn lại nên như thế nào?

Nhưng...

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Khương Phàm lại mở miệng nói ra một phen ngôn luận như thế.

Ngươi là ngươi, ta là ta.

Thời điểm đi ra con đường của mình, sống là phấn khích của mình. Nhìn thế gian phồn hoa một chút, gặp anh hào bát phương một lần, làm một trận đại sự oanh oanh liệt liệt.

Khương Diễm vô ý thức nắm chặt nắm đấm, không biết vì sao, hắn lại có xúc động.

Lại bị một hài tử mười mấy tuổi này làm cho xúc động?

Nhất là câu thẳng thắn kia, 'Có thể sẽ chết trên đường'.

Khương Phàm tiếp tục nói:

- Giữa ngươi và ta có liên hệ đặc thù, điểm ấy chúng ta không cần thiết phải phủ nhận. Nhưng đối với ngươi mà nói, đó cũng không phải số mệnh gì cả, cũng không phải ước thúc, mà là cho ngươi mục tiêu càng rõ rệt.

- Ta đoán khẳng định Kiều Vô Hối đã cho ngươi áp bách gì đó, khiến cho các ngươi hoặc là dùng mạng sống bảo vệ bí mật của ta, hoặc là bởi vì bí mật của ta mà đánh đổi mạng sống. Nhưng bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn.

- Ngươi, có thể chọn rời khỏi. Giữ bí mật, liền xem như báo ân đối với Kiều Vô Hối, đối với tôn trọng kiếp trước của chúng ta. Ngươi, cũng có thể lựa chọn đi theo ta, nhưng ngươi và ta đều đã được hiểu, đây là một con đường nhất định cần chảy máu xuống mới có thể đi qua, nhất là sau khi thân phận bại lộ.

- Con đường này, rất khó, ai cũng sẽ chết, bao gồm ngươi, bao gồm cả người yêu của ngươi, bao gồm cả huynh đệ của ngươi. Nhưng con đường này, cũng sẽ rất đặc sắc, đặc sắc đến nỗi chúng ta đều nguyện ý chảy máu đi qua, nguyện ý ngã xuống một khắc này, đều mang theo nụ cười.

- Bởi vì, chúng ta làm được không thẹn trung can nghĩa đảm cả đời này, vượt trên cả núi sông.

Giọng Khương Phàm rất nhẹ, nhưng từng chữ câu đều có sức mạnh.

Khương Diễm vẫn không có nói chuyện, nhưng nắm đấm lại siết chặt hơn.

Hắn bỗng nhiên có chút hoảng hốt, xúc động trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Vì sao?

Thì ra, hắn chờ chính là cái thái độ!

Tại thời điểm lão tổ kể ra đoạn lịch sử phủ bụi kia đã đưa tới cho hắn nhiệt huyết hào hùng, giống như đột nhiên đẩy ra một cánh cửa ở trước mặt của hắn, phía sau cửa là Ác Nhân cốc, là thế giới ở trước mắt hắn, ngoài cửa địa lại là Thương Huyền mênh mông, là Cửu Châu Thập Tam Hải, là ức(*) vạn sinh linh, là trăm vạn cường tộc.

(*) Theo Trung Quốc, 1 Ức = 100.000.000

Hắn đang mong đợi có thể đi đến thế giới kia, hắn kích động muốn có thể trực diện ở thế giới kia.

Nhưng, hắn lo lắng, hắn sẽ lấy thân phận gì để đi đến.

Người hầu?

Phụ thuộc?

Áo cưới của người khác?

Nếu thật là như thế này, hắn có cần phải đi đến không, hắn lại có thể được cái gì?

Mà bây giờ, thái độ của Khương Phàm, rõ ràng chính là đang đẩy hắn đi lên phía trước cánh cửa kia, đồng thời chính miệng nói cho hắn biết, thế giới kia là thế giới của chính hắn.

Khương Phàm cho thấy thái độ, không nói thêm lời nào, chờ đợi Khương Diễm quyết định.

Mặc dù Kiều Vô Hối đã có được thái độ của Khương Diễm, nhưng Khương Phàm muốn là ý nghĩ chân chính của Khương Diễm.

Nếu như để lại tai hoạ ngầm, có thể là Khương Diễm sẽ mang theo dị tâm, tương lai lúc nào cũng có thể làm phản.

Thật giống như mấy người của kiếp trước kia, mấy hoàng tộc kia!

Thật lâu... Thật lâu...

Khương Diễm đứng dậy đi đến trước mặt Khương Phàm, không có quỳ xuống, cũng không có cúi đầu, chỉ là đưa tay ra.

Khương Phàm lộ ra mấy phần nụ cười, cũng đứng dậy, cùng hắn vỗ tay, nắm lại.

Không có số mệnh!

Không có thần phục!

Chỉ là bằng hữu đặc biệt!

Chỉ là kề vai sát cánh, khiêu chiến thiên hạ!

Thời điểm khi Khương Phàm và Khương Diễm ra khỏi phòng, mười hai Huyết Sát chờ ngoài cửa đồng loạt nhìn sang.

Nhưng không phải nhìn Khương Phàm, mà nhìn Khương Diễm mà bọn hắn quen thuộc.

Khương Diễm thẳng tắp người, vẫn hoàn toàn như trước đây, ánh mắt sắc bén, hiện ra ý lạnh. Nhìn giống như không có thay đổi gì, nhưng khóe miệng có chút cong lên, rõ ràng mang theo vài phần nhẹ nhõm, còn có mấy phần ý cười thần bí.

Không còn kiềm chế, không còn nghiêm trọng, cũng không có bất cứ cố giả bộ kính sợ nào cả.

Bọn hắn thoáng trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy kinh ngạc.

Khương Phàm nói với Khương Diễm cái gì?

Thổ lộ tâm tình rồi?

Huyết Sát thứ hai, An Minh Hề càng cảm thấy kỳ quái hơn, nam tử của nàng giống như không chỉ đã tháo bỏ khúc mắc, càng giống có nhiều hơn mấy phần hào hùng.

Khương Phàm nói:

- Ta qua mấy ngày nữa muốn rời khỏi Cổ Hoa. Các ngươi vẫn ở lại nơi này, mở rộng quy mô Ác Nhân cốc ở bên ngoài, thuận tiện chọn lựa lực lượng đáng tín nhiệm. Khả năng hai ba năm, cũng có thể là ba đến năm năm, ta sẽ trở lại. Đến lúc đó, chúng ta cũng nên phát ra âm thanh với Thương Huyền.

Mười hai Huyết Sát ôm quyền, tập thể lĩnh mệnh.

- Chuyện Ác Nhân cốc, ngươi không cần phí tâm, mấy năm sau, khi trở lại, chúng ta cam đoan có thể cho ngươi niềm vui bất ngờ.

Bây giờ Khương Diễm cảm nhận được kích tình đã lâu, thế giới huyết sắc rộng lớn hơn đã ở cánh cửa rộng mở phía trước, bây giờ chỉ phải xem hắn tiến vào như thế nào.

- Bách Lý, Mạc Yêu, hai ngươi bồi tiếp về Nam Bộ.

Kiều Vô Hối phân phó nam tử bên cạnh, cũng chính là vị nam tử trước đó nghênh đón Khương Phàm tại ngoài cung kia.

- Thần Hoàng...

Nam tử đi về phía trước hành lễ.

Khương Phàm đưa tay chặn lại:

- Vẫn là gọi tên ta đi.

Nam tử cười nói:

- Vậy sao có thể, hay gọi tiểu chủ đi.

- Ta chỗ này có chút dược liệu, cần các ngươi giúp ta chuẩn bị, nhưng ngàn vạn lần phải giữ bí mật, không được gây nên chú ý.

Khương Phàm dựa theo lời Đan Hoàng nhắc nhở, viết xuống dược liệu đang thiếu hụt, giao cho Kiều Vô Hối.

Lấy thế lực Ác Nhân cốc tại phương bắc, nói không chừng có thể thay hắn gom góp một chút.

- Giao cho ta.

Kiều Vô Hối cất kỹ phương thuốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK