Phốc phốc phốc...
Số lượng lớn cường giả bị đánh xuyên, kêu thảm rơi xuống, núi cao xung quanh bị hỏa vũ bạo kích, nổ lên động sâu, đánh thủng trăm ngàn lỗ.
Nhưng còn có rất nhiều người tránh khỏi hỏa vũ liệt diễm, giết tới bầu trời, vây bắt Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm bạo động liệt diễm, mãnh liệt tuyệt luân, từng sợi vũ dũng cuồng dã như mãnh thú gào thét thành hình, biển lửa chật ních cả bầu trời.
Dã man, bá đạo, nóng nảy khí tức, nương theo nhiệt độ cao, tràn ngập thiên địa. Phảng phất không gian dị độ đột nhiên mở ra, đưa tới thú triều vô tận.
Các cường giả bay lên không bỗng nhiên biến sắc, lập tức kích phát võ pháp điên cuồng phản kích.
Bầu trời lập tức bạo động, loạn thành một đống.
Khương Phàm thừa cơ thoát khỏi đuổi bắt, lao thẳng đến bầu trời.
- Khương Phàm?! A a a, là Khương Phàm!
Đông Hoàng Như Yên đột nhiên kích động thét lớn, gương mặt xinh đẹp cũng đều đỏ lên.
- Tỷ tỷ, mau nhìn, là Khương Phàm... A... Tỷ tỷ đâu??
Đông Hoàng Như Yên vô ý thức muốn kéo Đông Hoàng Như Ảnh lại, nhưng lại phát hiện nàng đã không có ở đây.
Khương Phàm xông vào rừng rậm không lâu, không gian phía trước đột nhiên vặn vẹo, hóa thành lỗ đen, tĩnh mịch, giá lạnh, thâm thúy vô biên, lỗ đen kịch liệt cuồn cuộn, đối diện che mất Khương Phàm,
Nhưng, không đợi không gian dung hợp, từng mảnh tinh quang đã nở rộ giống như là xiềng xích vô hình, cuốn lấy thế giới thật sự ở bên ngoài.
Sau một khắc, cơ thể Khương Phàm quấn lấy tinh thần, chân đạp liệt diễm, cường thế vọt ra.
Đông Hoàng Như Ảnh hơi kinh ngạc, đưa tay lên, không gian bạo động, giống như là thủy triều, cuồng kích rừng rậm, núi đá rừng rậm đều giống như một bức tranh nổi sóng chập trùng.
Một loại uy thế cường đại vặn vẹo giống như đất trời, cuồng bạo đánh tới phía Khương Phàm.
- Như Ảnh cô nương, một năm không gặp, trở nên nóng nảy nhỉ.
Sau khi Khương Phàm rơi xuống đất, thuận thế trầm xuống, hai tay nén trên mặt đất, ánh mắt hừng hực, táng diệt truyền thừa rung chuyển.
Khi triều cường không gian lao tới, trong chốc lát, hắn bỗng nhiên đứng dậy, hai tay vờn quanh Đại Địa Mẫu Khí, giống như dẫn dắt sơn hà vô tận, đại lục mênh mông nặng nề, mãnh liệt cuồng kích về phía trước.
Oanh! Răng rắc!!
Vạn mét không gian sụp đổ, chấn động đến rừng rậm núi cao xung quanh bị phá thành mảnh nhỏ, tràng diện rung động đến kinh dị.
Khương Phàm hành động trong nháy mắt, thân quấn ánh sao, dễ như trở bàn tay xuyên thủng không gian phá toái, giống như đang chân thực mạnh mẽ đâm tới giữa hư vô, giết tới trước mặt Đông Hoàng Như Ảnh.
- Một năm không gặp, Nghị công tử lại mang đến cho Như Ảnh vui mừng.
Đông Hoàng Như Ảnh duy mỹ phiêu dật, giống như tiên tử tuyệt trần, không gian xung quanh đột nhiên mông lung, cuồn cuộn vạn mét.
Ánh sao lấp lóe, hắc ám ẩn núp.
Nàng phảng như đang mình vào tại thâm không mênh mông, phong hoa tuyệt đại, lại ngàn vạn uy nghi.
Một quang ảnh lộng lẫy xông ra bóng tối vô tận, vờn đến xung quanh nàng, quang ảnh giống như con sông lớn lao nhanh, lại như Cự Long thức tỉnh, kịch liệt to hơn, chấn động thâm không.
Đó là Thời Không Trường Hà!
Trường hà mênh mông, thời không rung chuyển.
Từng mảnh cường quang lấp lóe sâu trong trường hà, đó là nhân vật truyền kỳ lưu lại ấn ký cho từng thời đại khác nhau, bọn hắn đang gầm thét, bọn hắn đang điên cuồng, bọn hắn đang chứng đạo với Thương Thiên.
Trong chớp mắt, trường hà rung chuyển, kỳ quang bùng lên, hội tụ đến Đông Hoàng Như Ảnh.
Đầu ngón tay Đông Hoàng Như Ảnh vẫy nhẹ, dẫn dắt mê quang thời không, hùng uy vạn cổ, thẳng đến Khương Phàm.
Khương Phàm chấn kinh, lại sôi trào nhiệt huyết, chiến ý như thủy triều.
Hắn xô ra không gian hỗn loạn, tay trái vờn quanh Tinh Hà, tay phải ngưng tụ núi sông, nhật nguyệt xen lẫn phía sau, m Dương va chạm.
Như tuyệt thế mãnh thú Hồng Hoang đột nhiên giết ra, lại như Thương Thiên bắn ra Thiên Linh Thần Tử.
Uy thế ngập trời, càn khôn rung chuyển.
Ầm ầm!!
Một trận bạo tạc mãnh liệt rung động lòng người, ầm vang nở rộ, khí lãng cuồng bạo giữa mấy vạn mét rừng rậm.
Đại địa nổi sóng chập trùng, không gian vặn vẹo rung chuyển.
Một mảnh cường quang hủy diệt thần bí kinh khủng lấy hai người làm trung tâm phóng lên tận trời, thẳng tới vạn mét trên trời cao, rung chuyển bình chướng của Thượng Thương cổ thành.
Trong hỗn loạn, trong bạo động, khuôn mặt Đông Hoàng Như Ảnh có chút động, lại bị gánh vác rồi?
Đây là chiêu thức chí cường nàng lĩnh ngộ được cho đến trước mắt, có thể mượn dẫn khí tức vạn cổ, càng có thể đủ để vượt cấp hủy diệt cường giả Thiên phẩm.
Khương Phàm đây là thế nào?
Những hình ảnh sơn hà, nhật nguyệt tinh thần kia, lại là thế nào?
Đông Hoàng Như Ảnh thật sự bị làm cho kinh ngạc, cũng hoảng hốt, kết quả...
Khương Phàm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, ra tay như điện, một tay bóp về phía cổ của nàng.
Không gian xung quanh Đông Hoàng Như Ảnh rung chuyển, cưỡng ép lui lại, nhưng đầu ngón tay Khương Phàm vẫn phá vỡ da thịt kiều nộn của nàng, để lại ba vết tích đẫm máu.
Khương Phàm không tiếp tục tấn công, mà phóng ngón tay tới trong miệng, xoạch hai lần:
- Máu của Như Ảnh cô nương đều là hương, hương vị... Coi như không tệ.
- Ngươi...
Đông Hoàng Như Ảnh che cái cổ, lần đầu tiên trong đời má ngọc toát ra mấy phần xấu hổ.
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng:
- Như Ảnh cô nương vừa mới dùng võ pháp rất đặc biệt, giống như không phải truyền thừa của Cửu Thiên Thần Giáo.
Bên trong đôi mắt thâm thúy của Đông Hoàng Như Ảnh lấp lánh đầy sao, mỹ diệu mê người:
- Nghị công tử dùng võ pháp cũng rất đặc biệt, Như Ảnh ta cũng chưa từng thấy qua.
- Ta rất có hứng thú cùng Như Ảnh cô nương trao đổi một chút, chỉ cô và ta. Tuy nhiên, bây giờ ta còn có chuyện phải xử lý, hôm nào lại trò chuyện tiếp.
- Ta không vội, hôm nay là được rồi.
Đông Hoàng Như Ảnh khép thương thế lại, đưa tay giam cầm mảnh không gian này.
- Nữ hài tử phải thận trọng, ta nói không được thì không được, không nên chết dây dưa. Quấn ra cảm giác, cô phụ trách sao?
- Nghị công tử, ngươi đang trêu chọc ta sao?
- Ha ha, trở về chuyển lời với phụ thân ngươi, cũng có thể chuyển lời đến Thánh Nhân thần giáo dẫn đội bên ngoài. Liền nói... Ta sẽ không đi Cửu Tiêu Thiên, cần bàn bạc thì ngay ở chỗ này, ta chờ.
Khương Phàm nói xong, tinh quang giấu ở phía sau đột nhiên nở rộ, chín ngôi sao xen lẫn, ngưng tụ thành lỗ đen, cưỡng ép thôn phệ hắn, biến mất từ bên trong không gian giam cầm của Đông Hoàng Như Ảnh.
Đông Hoàng Như Ảnh lại lần nữa kinh ngạc.
Đây là võ pháp gì?
Rốt cuộc trong hơn một năm nay Khương Phàm đã trải qua cái gì?
Mà, cảnh giới của hắn giống như không phải Sinh Tử cảnh, Niết Bàn cảnh sao?
Chương 1597 Nghĩa tử Thiệu Hoa Vinh
- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Là Khương Phàm sao?
Đông Hoàng Như Yên hưng phấn chạy tới, nhưng nhìn lấy xung quanh bừa bộn, nụ cười liền có chút cứng đờ:
- Khương Phàm đâu?
- Chạy.
Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu.
- Không có ngăn lại sao.
Đông Hoàng Như Yên chu chu môi mỏ:
- Hắn đạt được bảo bối từ trong vực sâu sao?
- Hẳn là thế.
Đông Hoàng Như Ảnh vẫn không nghĩ ra.
Làm sao Khương Phàm có thể là Niết Bàn cảnh rồi?
Làm sao lại có thể khống chế võ pháp không gian rồi?
Cái này so với việc Khương Phàm từ Thánh phẩm bước đến Thiên phẩm càng chấn động hơn.
Nàng đột nhiên có một cảm giác quái dị, hệ thống tu luyện bình thường giống như trói buộc không nổi Khương Phàm.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt theo tới, nhìn phế tích trước mặt, hồi tưởng bạo động trước đó, vẻ mặt quái dị:
- Vừa rồi là ngươi đang đánh cùng Khương Phàm?
- Lăng Tuyệt, ngươi tiếp tục quan sát vực sâu, không nên khinh cử vọng động. Như Yên, muội ra ngoài nói với phó giáo chủ, Khương Phàm muốn bàn bạc ở chỗ này.
Đông Hoàng Như Ảnh nói xong, không chờ bọn họ ngăn cản, liền ẩn vào hư không biến mất không thấy.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt cau chặt lông mày:
- Nàng đi làm cái gì rồi?
- Còn có thể làm gì, giám sát Khương Phàm chứ sao.
Đông Hoàng Như Yên quệt mồm, chuyện kích thích như thế vì sao không để cho ta đi.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt nói:
- Khương Phàm muốn bàn bạc ở chỗ này? Lời này là có ý gì? Như Yên muội muội, có phải các ngươi có việc giấu diếm ta hay không?
- Không có, chính là Khương Phàm muốn đàm phán cùng chúng ta.
- Hắn có tư cách gì đàm phán cùng chúng ta? Còn muốn trực tiếp bàn bạc cùng phó giáo chủ?
- Hắn... ừm... Ta cũng không biết.
Đông Hoàng Như Yên nói quanh co hai tiếng liền tranh thủ thời gian chạy đi, chân đạp lá xanh, bay lên không bay, rất nhanh đã biến mất ở trên bầu trời.
- Các ngươi biết cái gì sao?
Đông Hoàng Lăng Tuyệt hỏi các trưởng lão đã chạy tới.
Các trưởng lão liên tục lắc đầu, đều rất không hiểu.
Khương Phàm thật sự quá cuồng, lại còn muốn gặp phó giáo chủ, Đông Hoàng Như Ảnh lại còn an bài thật.
Khương Phàm không có rời khỏi, mà là vây quanh trên ngọn núi lớn gần đó.
Bởi vì bắt đầu từ năm ngày trước, ngọc tỉ truyền quốc liền xuất hiện rung chuyển kỳ quái, sau khi được Thiên Hậu cẩn thận điều tra, phát hiện đầu nguồn gây nên rung chuyển là ở bên ngoài.
Nhưng đàn sói đang vây quanh bên ngoài, nàng không có tuỳ tiện mạo hiểm, chỉ là nhắc nhở Khương Phàm lúc rời khỏi thì đi xem xét.
Khương Phàm che giấu bản thân, đứng tại đỉnh núi, cẩn thận quan sát đến tình huống năm ngọn núi cao.
Chỉ mười mấy phút ngắn ngủi mà thôi, mấy ngàn người tụ tập ở chỗ này liền đã tiến vào một nửa.
Có thể nghĩ, bọn hắn không ai có thể sống sót mà đi ra ngoài.
Khương Phàm chú ý đến những người còn ở lại trên núi kia.
Cẩn thận, cẩn thận.
Sau đó không lâu, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm chỗ sườn núi bên trái ngọn núi.
Nơi đó chính nở rộ ánh sáng kỳ diệu, dẫn dắt một bộ phận mê vụ trong vực sâu dâng lên phiêu đãng tới nơi đó.
Nơi đó mơ hồ có mấy chục người đứng đấy, đều mang theo áo choàng.
Thiệu Anh Vệ đứng ở trên núi, quan sát vực sâu xao động phía dưới, nắm lấy ngọc thạch màu tím đang lóe ra ánh sáng mênh mông trong tay.
Bây giờ có thể xác định, đầu nguồn gây nên ngọc thạch cảm ứng đang ở trong vực sâu.
Nhưng, vực sâu nguy hiểm, hắn không dám tùy tiện mạo hiểm.
- Tộc trưởng, người khác đều đi đến, chúng ta còn không hành động?
Hơn ba mươi vị cường giả Thiệu gia làm bạn ở bên cạnh Thiệu Anh Vệ, đến bây giờ bọn hắn cũng không biết mục đích tới đây là gì, ngọc thạch trong tay tộc trưởng lại là cái gì.
Nhưng tộc trưởng có ý rất căng, bọn hắn không dám hỏi nhiều, chỉ có thể tận lực phối hợp.
- Chờ một chút. Nếu có người có thể đi ra, chúng ta lại đi đến.
Thiệu Anh Vệ rất muốn đi vào, nhưng lão tổ nghiêm túc nhắc nhở qua, bọn hắn chỉ là đến điều tra, không phải mạo hiểm, nhất định phải bảo đảm ngọc thạch an toàn.
- Phía dưới rốt cuộc là bảo bối gì? Vậy mà có thể giữ vững đến bây giờ.
Tộc nhân Thiệu gia đều nhìn về phía vực sâu, suy đoán bảo tàng bên trong.
Bảo tàng tại Thượng Thương cổ thành đều là từ thời đại Hồng Hoang, nếu như có thể đạt được mấy cái, nhất định có thể lớn mạnh Thiệu gia.
Lý Phong, cũng chính là Thiệu Hoa Vinh, đứng ở phía sau cùng, nhìn qua phương hướng phát sinh bạo tạc mãnh liệt nơi xa.
- Nơi đó hẳn là có người đang chặn đường người vừa mới chạy đi, phụ thân, chúng ta không đuổi theo thử một chút sao?
- Không thấy được người của Cửu Thiên Thần Giáo đi qua sao?
Nam tử cường tráng bên cạnh Thiệu Anh Vệ lập tức hỏi lại.
Hắn là nhị tử của Thiệu Anh Vệ, Thiệu Hoa An. Một mực rất có thành kiến đối với tên nghĩa tử bị đại ca Thiệu Hoa Hùng mang về này.
Thiệu Hoa Vinh cũng không khách khí đối với Nhị công tử này:
- Người kia là Hỏa Diễm linh văn, vừa lúc bị chúng ta khắc chế, chúng ta nhiều người, hẳn là có thể cướp đến tay.
- Ngu xuẩn! Đó là Cửu Thiên Thần Giáo, là Chí Tôn hoàng đạo, chúng ta cùng bọn hắn đoạt? Chán sống rồi sao!!
- Nơi này là Thượng Thương cổ thành, khắp nơi trên đất đều là cơ duyên, nếu như ngay cả cướp một người cũng đều không có dũng khí, vậy thì chúng ta dứt khoát rút khỏi toàn bộ đi, bảo tàng đều để cho hoàng đạo đi.
- Nói ngươi ngu xuẩn còn không thừa nhận. Ngươi không có chú ý tới bạo tạc nơi đó vang lên mấy lần liền ngừng? Khẳng định là bị bắt. Người của Cửu Thiên Thần Giáo tới là phe phái Đông Hoàng, trong bọn họ rất nhiều linh văn có liên quan tới không gian. Chỉ cần ra tay, người kia sẽ chạy không xong.
- Không thử một chút làm sao biết. Cảm giác cướp không qua liền không cướp? Cảm giác không tranh nổi liền không tranh? Ha ha, thời điểm ngươi ở trong tộc cùng đại ca tranh đoạt địa vị, cũng không có thấy ngươi thông minh như vậy!
- Làm càn!! Ngươi chỉ là một nghĩa tử, có gì để phách lối!
- Ta là một nghĩa tử, linh văn còn mạnh hơn so với ngươi, ngươi có gì có thể phách lối.
- Im miệng!!
Thiệu Anh Vệ quay đầu giận dữ mắng mỏ.
Thiệu Hoa An mang theo ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Thiệu Hoa Vinh, tên nghĩa tử đáng chết, sớm muộn ta cũng sẽ giết chết ngươi!
Hừ!
Thiệu Hoa Vinh liếc nhìn hắn một cái, không tiếp tục để ý, lục phẩm linh văn mà thôi, cũng xứng đấu cùng ta!
Đám người Thiệu gia tập thể trầm mặc, mặc dù Thiệu Hoa Vinh là nghĩa tử, nhưng linh văn lại giống Thiệu gia bọn hắn như đúc, bọn hắn vụng trộm một mực suy đoán, rất có thể Thiệu Hoa Vinh là con riêng.
Chương 1598 Không một ai chạy thoát
Mà trưởng công tử Thiệu Hoa Hùng kiên định không thay đổi mà duy trì Thiệu Hoa Vinh, bọn hắn lại không dám bất kính.
- Các ngươi nghe...
Thiệu Anh Vệ nhìn vực sâu cuồn cuộn mê vụ, định thần lắng nghe.
- Nghe cái gì?
Các tộc nhân Thiệu gia nhao nhao về phía trước.
- Không có cái gì! Phía dưới an tĩnh!
- Chết rồi??
- Hơn nghìn người đi đến, không thể nào lại an tĩnh được, trừ phi...
Các tộc nhân Thiệu gia hít vào từng ngụm khí lạnh, rốt cuộc phía dưới cất giấu dạng nguy hiểm gì, hơn nghìn người nói chết thì chết?
Một người đều không có trốn ra được!
Thiệu Hoa Vinh nói:
- Hơn hai mươi ngày, chỉ người có vừa mới từ bên trong đi ra kia. Muốn tìm hiểu tình hình, nhất định phải bắt được hắn.
Thiệu Hoa An lập tức phản kích:
- Sao ngươi lại bướng bỉnh như thế? Hắn đã bị người của thần giáo bắt đi! Ngươi còn muốn cướp người từ trong tay thần giáo?
- Thần giáo hẳn là đang tra hỏi hắn. Nếu như thần giáo trở lại, cũng xông đi đến, nói rõ bọn hắn nắm giữ chút tình huống, có lòng tin có thể đi ra, đến lúc đó chúng ta có thể đi theo xuống dưới. Nếu như sau khi bọn hắn trở về, không đi xuống, nói rõ rất nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, bọn hắn không dám mạo hiểm, chúng ta cũng chỉ có thể từ bỏ. Nếu như bọn hắn không trở về nữa, thì nói rõ người kia đã nắm bắt bảo bối trong vực sâu tới tay, cũng chính là bị thần giáo cướp đi, chúng ta cũng không cần thiết lại ở lại đây.
Thiệu Hoa Vinh nói xong, trên mặt của mọi người Thiệu gia đều lộ ra mấy phần tán thưởng, phân tích rất đúng chỗ.
Thiệu Hoa An hừ lạnh:
- Há mồm liền đến! Nào có đơn giản như ngươi nói! Chúng ta phụng lệnh lão tổ đến điều tra, mặc kệ phía dưới là thế nào, đều phải tận mắt nhìn, bên dưới vực sâu này là xuống không được cũng phải xuống.
Thiệu Anh Vệ ở phía trước gật đầu:
- Hoa An nói rất đúng, chúng ta xuống không được cũng phải xuống. Chỉ là... Phải nhìn đúng thời cơ, chờ đợi cơ hội.
Thiệu Hoa An có chút ngẩng đầu, kiêu ngạo liếc mắt nhìn Thiệu Hoa Vinh.
- Bọn hắn trở về.
Thiệu Hoa Vinh nhìn về phía không trung, người của Cửu Thiên Thần Giáo lại trở về, tuy nhiên đều chỉ đậu ở chỗ đó, không có hành động thiếu suy nghĩ.
Người của Thiệu gia âm thầm khẩn trương, chẳng lẽ phía dưới thật sự rất nguy hiểm? Ngay cả Cửu Thiên Thần Giáo hiểu rõ tình huống, cũng không dám tuỳ tiện mạo hiểm?
Vậy phải làm sao bây giờ!!
Thiệu Anh Vệ nắm chặt ngọc thạch, tỉnh táo lại, không còn vọng tưởng muốn thử.
Sau khi trầm mặc kiềm chế một trận, Thiệu Hoa Vinh khẽ cắn môi, bước về phía trước nói:
- Nghĩa phụ, cứ chờ ở đây cũng không phải là cách, ta có một đề nghị. Ngài ở lại bên ngoài chờ, ta đi xuống xem một chút.
- Không thể!
Thiệu Anh Vệ ngay cả mình đều kiêng kị phía dưới, há có thể để Linh Hồn cảnh đi mạo hiểm.
- Phía dưới rất nguy hiểm, ai đến cũng có thể mất mạng, coi như mời Thánh Tổ chờ đợi bên ngoài tin đến, cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, ta cảm giác ngọc thạch trong tay ngài hẳn là sẽ là một cái mấu chốt, cầm nó, có khả năng còn sống đi ra.
Thiệu Hoa Vinh đương nhiên không muốn liều lĩnh cho cuộc phiêu lưu này, nhưng hành động lúc trước của hắn ở Sí Thiên đã thất bại, ảnh hưởng tới địa vị trong lòng phụ thân, nhất định phải tìm một cơ hội cứu vãn.
Cho dù phụ thân không đồng ý, chí ít sẽ thưởng thức dũng khí của hắn, nhìn thấy thái độ của hắn.
- Không được, ngọc thạch là di vật tiên tổ, không thể có sai sót.
Thiệu Anh Vệ nắm chặt ngọc thạch trong tay, lão tổ nghiêm khắc nhắc nhở qua, coi như hắn chết, đều phải đưa ngọc thạch an toàn trở về.
Thiệu Hoa Vinh lắc đầu, cái này không được, vậy thì chờ xem!
Thiệu Anh Vệ rất uất ức, trước khi tới đây thật sự không nghĩ tới sẽ gặp được tình huống như vậy, cảnh giới bị hạn chế, để hắn khó mà thi triển, ngọc thạch cực kỳ quan trọng, càng không thể tuỳ tiện mạo hiểm.
Làm sao bây giờ!
Thật phải chờ đợi sao?
Thiệu Anh Vệ vừa nhìn về phía đội ngũ Cửu Thiên Thần Giáo ở không trung, bọn hắn hẳn là biết bí mật từ trong miệng người kia, vì sao không hành động, đang kiêng kị cái gì?
Lúc bọn hắn đang xoắn xuýt, Khương Phàm lặng lẽ đến phía sau bọn họ, nhìn người này, nhìn người kia, đột nhiên một tiếng:
- Người của Thiệu gia?
- Ai!!
Bọn người Thiệu Anh Vệ đồng loạt quay đầu.
Làm sát thủ, tính cảnh giác của bọn hắn cực mạnh, nhưng vừa vặn lực chú ý đều đang ở vực sâu, cũng đều rầu rĩ suy nghĩ đối sách, vậy mà lại không có chú ý tới có người đã đến gần.
Nhưng sau khi nhìn đến người phía sau, sắc mặt đều là biến đổi.
Đây không phải là người vừa mới đi ra ngoài kia sao?
Mặt nạ màu tím quá bắt mắt.
Sao hắn không có bị Cửu Thiên Thần Giáo bắt đi?
Khương Phàm nhếch miệng lên đường cong tàn nhẫn:
- Thượng Thương cổ thành thật là một nơi làm cho người ta hưng phấn, để cho những người có cảnh giới khác nhau như chúng ta đây có thể đứng cùng một vấn đề, công bằng nói chuyện.
- Ngươi là ai?
Thiệu Anh Vệ đi đến phía trước, người này không có bị bắt lấy, hay là được thả?
Lại làm sao phát hiện được thân phận của bọn hắn.
- Ta là ai các ngươi cũng đừng quản, ta tới là muốn trao đổi hai thứ cùng các ngươi.
- Trao đổi cái gì?
- Một là ngọc thạch trong tay ngươi, một là... Thiệu Hoa Vinh!
Người Thiệu gia cùng nhau nhíu mày, đổi ngọc thạch thì có thể hiểu, đổi Thiệu Hoa Vinh là có ý gì?
Thiệu Hoa Vinh không hiểu thấu, tuy nhiên nhìn nam tử đeo mặt nạ, bỗng nhiên có loại cảm giác quen thuộc kỳ quái.
Giống như, đã gặp qua ở đâu.
Thiệu Anh Vệ nhìn Thiệu Hoa Vinh:
- Lý do??
- Lý do liền miễn đi, điều kiện của ta vô cùng phong phú, các ngươi khẳng định hài lòng.
- Điều kiện gì?
- Mạng của các ngươi!! Mạng của tất cả mọi người!!
- Ngươi là đến gây sự...
Một vị cường giả Thiệu gia lập tức liền muốn ra tay, nhưng mặt đất dưới chân bọn hắn lại đột nhiên sụp đổ, thổ triều mãnh liệt nương theo khí tức tai nạn dâng trào, cuồn cuộn khắp trời, trong chớp mắt đã che mất hơn mười vị cường giả Thiệu gia.
Người của Thiệu gia đều là sát thủ, kinh nghiệm phong phú, ngay lập tức đã bay thẳng lên trời.
Nhưng, cuồn cuộn đột nhiên không chỉ là ở mặt đất dưới chân, mà là toàn bộ núi cao bên cạnh.
Từ dưới chân bọn hắn một mực kéo dài đến đỉnh núi.
Bạo động trong nháy mắt, thổ triều mãnh liệt cùng khí tức tai nạn như bài sơn hải đảo đánh tới phía bọn hắn, hòa với thủy triều dâng lên ở phía dưới, nuốt sống tất cả mọi người.
Không một ai may mắn thoát khỏi!
Chương 1599 Tứ Tượng Tuyệt Sát
- A!!
Các tộc nhân Thiệu gia đang nhấc lên Liệt diễm Cực Hàn trong ngọn núi sôi trào, ý đồ lật tung tầng đất, chạy trốn ra ngoài, nhưng bên trong nhanh chóng hoang vu, liệt diễm của bọn hắn vặn vẹo, thôn phệ năng lượng của bọn hắn, mà thổ triều lại vô biên vô hạn, kéo lấy bọn hắn trấn áp vào địa tầng.
Một vài cường giả Linh Hồn cảnh chết rất nhanh vong, mục rửa thối nát. Ngay cả mấy vị Niết Bàn cảnh sơ kỳ cũng đều nhanh chóng hôn mê, chờ đợi mai táng.
Khương Phàm ngậm lấy hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ, nhanh chóng khôi phục lại đỉnh phong, cuồng xông trong lớp đất, một tay bóp lấy Lý Phong đang hấp hối:
- Ngươi là của ta!
- Khương Phàm? Ngươi là Khương Phàm??
Rốt cuộc Lý Phong cũng nghĩ tới, cũng không có các loại phản kháng liền bị cưỡng ép kéo vào thanh đồng tiểu tháp.
Khương Phàm phá tan bụi đất, phóng lên không, liệt diễm nhấc lên khắp người, tuôn ra khung trời, vô cùng nóng bỏng, cường quang ngưng tụ ra ba ngàn sợi hỏa vũ, sắc bén thấu xương, yêu hỏa vờn quanh, giống như ba ngàn hư ảnh Chu Tước gào thét lên lao vùn vụt, xoay tròn bay lên không, ngưng tụ thành luyện lô nguy nga khổng lồ.
Luyện lô chiếu thấu cường quang đến vạn trượng, liệt diễm cuồng bạo, ba ngàn hư ảnh Chu Tước nhanh chóng nhấc lên, tràn ngập ra áp lực lớn lao, quét sạch dãy núi cùng vực sâu, các cường giả ở các nơi bị kinh động.
- Đó là Khương Phàm? Hắn đã trở về!
Đông Hoàng Lăng Tuyệt ở trên không nhìn ra xa, chân mày hơi nhíu lại, uy thế thật mạnh, hắn không phải là Sinh Tử cảnh sao, sao có thể hiện ra võ pháp mãnh liệt như vậy.
Khi luyện lô thành hình, sau một khắc, bên trong liên tiếp xông ra số lượng lớn tộc nhân Thiệu gia.
Đều là chút Niết Bàn cảnh nhị trọng thiên trở lên.
Mặc dù bọn hắn bị áp chế thực lực, nhưng cảnh giới vẫn còn tại đó, khí tức sinh mệnh cùng linh lực trong khí hải đều đầy đủ bành trướng, cho nên Sơn Hà Đại Táng chỉ trọng thương bọn hắn, không có thật sự mai táng bọn hắn.
Mười bảy vị cường giả thành công đào thoát, suy yếu đau đớn, chật vật không chịu nổi, càng kinh hoảng hơn, tuyệt vọng hơn.
Giờ khắc này, bọn hắn chỉ lo chạy trốn, ai cũng không nghĩ tới bên ngoài lại còn có mai phục, đều liên tiếp va vào trong lò luyện.
- A!!
Nhiệt độ nóng bỏng để năm cường giả Niết Bàn cảnh mệt mỏi hóa thành tro tàn ngay tại chỗ.
Những người khác thì liên tiếp bừng tỉnh.
- Đồ hỗn trướng, ngươi biết đã trêu đến là ai chăng? Giết cho ta!
Thiệu Anh Vệ nhấc lên Thái m Cực Diễm mãnh liệt, giống như vòng xoáy thôn phệ mênh mông Chu Tước Yêu Hỏa, diễn biến tinh phách.
- Băng phong cái đỉnh lô này!
Những tộc nhân Thiệu gia may mắn còn sống sót khác nhao nhao ngưng tụ Thái m Cực Diễm, diễn biến ra thứ có thể khắc chế những tinh phách kim viêm này.
Ầm ầm...
Liệt diễm trong lò luyện bị điên cuồng kéo lấy, hội tụ đến bọn hắn, từng viên tinh phách hiện ra khí tức cực lạnh nhanh chóng thành hình.
Nhưng...
- Bạo!!
Khương Phàm không chờ bọn hắn triển khai phản kích đã ngang nhiên dẫn nổ luyện lô.
Tất cả hư ảnh Chu Tước mặt ngoài luyện lô tại thời khắc này đều giương cánh gáy to, thanh triều liệt liệt vang vọng khắp dãy núi mang đến uy thế lớn lao cho tất cả cường giả Thú linh văn loại chim muông.
Số lượng lớn cường giả thậm chí còn sợ hãi quỳ xuống đất, mặt đầy kinh hãi.
Ba ngàn con Chu Tước Hỏa Vũ nóng chảy, phóng xuất ra triều dâng mãnh liệt, ngang nhiên dẫn bạo luyện lô.
Luyện lô ở trên tầng mây cao vút toàn diện nổ tung, hình thành bạo tạc mãnh liệt, quét sạch dãy núi, phấp phới khắp trời, giống như biển động lao nhanh bao phủ sơn cốc phía trên vực sâu, đánh tới núi rừng xung quanh.
Những nơi đi qua, đại địa biến thành dung nham, cây rừng biến thành bụi mù.
- Ngọa tào...
Số lượng lớn cường giả trong dãy núi bỗng nhiên biến sắc, chật vật chạy trốn về nơi xa.
Các cường giả Thiệu gia trong lò luyện đều bị tạc đến huyết nhục mơ hồ, kêu thảm tung bay ra ngoài.
Khương Phàm nhanh chóng lao xuống, lao thẳng đến hỗn loạn rừng rậm, săn giết cường giả Thiệu gia.
- A a a, tiểu tặc, ngươi đi chết đi.
Một vị cường giả Thiệu gia ổn định trong liệt diễm, gương mặt dữ tợn, điên cuồng như quỷ, hắn phất tay xuất kích, diễn biến ra năm mươi mảnh tinh phách cực hàn, xuyên thủng kim viêm, ngang nhiên nghênh kích.
Những nơi đi qua, kim viêm nhường đường, khí lạnh bốn phía.
Khương Phàm không lùi không tránh, đối diện giết tới, nắm tay bạo kích, liệt diễm vờn quanh, giống như một mặt trời thẳng đến nắm đấm.
Răng rắc!!
Ầm ầm!!
Toàn bộ tinh phách vỡ nát, trọng quyền không trở ngại, cường giả Thiệu gia bị đánh giết.
Thái m Cực Diễm mặc dù cường đại, nhưng lại không thể nào diễn biến ra tinh phách hoàn toàn có thể khống chế Chu Tước Yêu Hỏa. Huống chi lại còn Chu Tước Yêu Hỏa trạng thái Thiên phẩm.
Khương Phàm bay lên không, mạnh mẽ đâm tới trong liệt diễm, như là loài săn mồi đỉnh cấp, điên cuồng triển khai đánh giết cường giả Thiệu gia.
Những tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng trong liệt diễm, giữa mấy hơi ngắn ngủi, năm vị cường giả chết thảm.
Dưới tình huống thực lực nhận áp chế, những Bàn cường giả Niết này bây giờ lại cùng một vấn đề với Khương Phàm, đơn giản chính là ác mộng.
Một tiếng gáy to, âm thanh đoạn cả trời cao.
Liệt diễm ngập trời phía sau Khương Phàm, thần uy cuồn cuộn, hình ảnh mãnh cầm vô tận lít nha lít nhít thành hình, Thiên Bằng, chim loan, Phượng Hoàng, chờ một chút... , tất cả đều chỉ lên trời đến Chu Tước đỉnh phong.
Chu Tước Phục Thiên Thuật!
Khương Phàm dẫn dắt thần uy vô thượng, lấy uy lực săn giết vạn cầm thiên hạ, lao thẳng đến trước mặt Thiệu Anh Vệ.
- Thằng ranh con? Rốt cuộc ngươi là ai? Thiệu gia đào mộ tổ ngươi rồi sao?
Thiệu Anh Vệ hét lớn, tức giận không kiềm chế được, tiếng âm vang tranh minh trong khí hải, sóng âm chói tai lao ra ngoài cơ thể, vang vọng chiến trường, để rất nhiều cường giả trong phạm vi mấy chục dặm đều ớn lạnh toàn thân, linh hồn nhói nhói.
Hai tay của hắn nắm chặt, Thái m Cực Diễm ngưng tụ tại lòng bàn tay, hóa thành kiếm mang sáng chói sắc bén.
Đây là kiếm thuật trấn tộc của Thiệu gia, Thái m Tuyệt Mệnh!
Cũng là sau khi tộc nhân Thiệu gia vượt qua Sinh Tử cảnh, mở ra thân thể bảo tàng.
Bọn hắn lắng đọng Thái m Cực Diễm bên trong khí hải, sẽ tự phát diễn biến thành Quá m Kiếm.
Thái m Cực Diễm từ các loại trong liệt diễm lắng đọng khí tức Cực m, toàn bộ rót vào trong này.
Lắng đọng khí tức Cực m càng nhiều, chủng loại càng nhiều, Quá m Kiếm càng là cường đại.
Keng!!
Kiếm mang thành hình, sắc bén thấu xương, trong chớp mắt, nhiệt độ thiên địa chợt hạ xuống, ngay cả liệt diễm đều nhận trùng kích, nhanh chóng diệt vong.
Chương 1600 Hỏa Dương Khương Bá (1)
Đây là Quá m Kiếm mà Thiệu Anh Vệ thi triển mấy chục năm, bên trong ẩn chứa vô số tinh phách thánh viêm thiên hỏa, uy lực tuyệt luân, đủ để chém chết vạn hỏa thiên hạ.
Giờ khắc này, Thượng Thương cổ thành cấm chế bị bừng tỉnh, lập tức áp chế quá m Kiếm uy thế.
Nhưng, tốc độ một kiếm này lại nhanh đến cực hạn, hơn mấy ngàn vạn mét không gian thời gian đều như bị đông cứng.
Ầm ầm!!
Bí thuật Chu Tước Phục Thiên của Khương Phàm bị đánh nát, kiếm mang vô địch, chém về phía đầu.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Phàm cường thế xoay chuyển thân thể, nhưng vẫn bị chém đứt cánh tay phải.
'Bức tranh' vạn cầm tràn ngập đất trời bao phủ xuống cũng bị xé mở.
Toàn thân Khương Phàm lạnh lên, căm tức nhìn qua Thiệu Anh Vệ nơi xa.
Thượng Thương cổ thành không có ngăn chặn hắn?
Là bởi vì hắn là cao giai Niết Bàn cảnh sao?
Xem ra thời gian Thượng Thương cổ thành tồn tại vẫn quá lâu, lực lượng trấn áp đối với trận bộc phát đột nhiên của cao giai Niết Bàn cảnh này vẫn còn có chút cố hết sức.
Khương Phàm quả quyết rút lui. Nhưng...
Bốn vị tộc lão tóc trắng xoá liên tiếp giết tới.
- Ngươi trốn không thoát!
- Tứ Tượng Tuyệt Sát.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
m thanh tựa như sấm nổ chấn động trời cao, bốn vị tộc lão Thiệu gia tế lên bốn mảnh bảo cốt.
Cường quang bạo động, năng lượng như thủy triều cuồn cuộn khắp đất trời.
Chu Tước hoành không, Cự Long gào thét, Bạch Hổ chiến thiên, Huyền Vũ chìm nổi.
Bốn khối bảo cốt phân biệt hiện ra hình dáng bốn Thần Thú, triệt để hoắc loạn vùng trời này, cầm giữ vùng thiên địa này.
Đây là Tứ Tượng Tuyệt Sát, cấm thuật chí cường của Thiệu gia, có thể bằng vào bảo cốt đặc biệt, phong tuyệt thiên địa một phương, trong khống chế hết thảy.
- Đây là Tứ Tượng Tuyệt Sát của Thiệu Thanh Duẫn?
Khương Phàm bị cường quang cùng năng lượng bao phủ, giống như bị hãm lại trong vũng bùn, càng giãy dụa trói buộc sẽ càng chặt, toàn thân bị lực lượng vô hình đè ép.
Tứ Tượng Tuyệt Sát là cấm thuật của Tu La, cần Chu Tước cốt (xương), Cự Long cốt, Huyền Vũ cốt, Bạch Hổ cốt chân chính làm năng lượng đầu nguồn, cưỡng ép diễn biến giam cầm.
Sau này khi chinh chiến Thiên Khải chiến trường, Thiệu Thanh Duẫn cũng tập hợp đủ bốn khối Chí Tôn cốt, cũng mời đến phương pháp diễn biến từ Tu La nơi đó.
Tuy nhiên...
Khương Phàm rất nhanh đã phát hiện vấn đề, đây không phải Chu Tước, Cự Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ chân chính, mà là Phượng Hoàng cốt, Bàn Long cốt, Yêu Hổ cốt, cùng Huyền Quy cốt.
Rống!!
Long hổ tranh bá, quy phượng cùng múa, uy thế vô tận che đậy khung trời, uy lực và năng lượng mãnh liệt giam cầm không gian.
Bọn chúng càng phát ra chân thực, càng phát ra sự cường đại, giống như là cự thú đẫm máu thật sự dục hỏa mà tới.
Bọn chúng phát ra tiếng gào thét cuồng liệt, như Thiên Cổ đang gióng lên, chấn động đến toàn thân Khương Phàm dâng trào khí huyết.
Ngay sau đó năng lượng phun ra đầy trời, riêng phần mình diễn biến thành xiềng xích sắc bén, cuồng kích lĩnh vực, đánh về phía Khương Phàm.
Rầm rầm!
Khương Phàm bị kéo chặt lấy, thân thể hoàn toàn mở ra.
- Khiêu chiến Nhân Gian Ngục, phán ngươi tử hình!
Bốn vị tộc lão Thiệu gia hét lớn, khống chế xiềng xích lôi kéo về bốn phương tám hướng, muốn phân thây Khương Phàm.
Khương Phàm hét lớn, tinh huyết Kim Hoàng bành trướng, thân thể mãnh liệt run run, chấn ra một nguồn man lực như đại dương, quả thực gánh vác được lực lượng xé rách điên cuồng.
Sau đó... liệt diễm tuôn ra khắp người Khương Phàm, ngưng tụ hình thái Chu Tước, cố gắng giằng co, thuận theo xiềng xích phía bên phải phóng tới bảo cốt Phượng Hoàng.
Ầm ầm!
Bạo tạc mãnh liệt, chấn động hư ảnh Phượng Hoàng.
Như Chu Tước săn giết Phượng Hoàng, liệt diễm vô tận cuồng kích khung trời.
Khương Phàm thừa cơ phát lực, cánh tay phải bỗng nhiên chấn vỡ xiềng xích đến từ Phượng Hoàng.
Tứ Tượng Tuyệt Sát bị rung chuyển!
Một tiếng gáy to, vang vọng lĩnh vực, Khương Phàm thi triển Chu Tước Lăng Thiên Thuật, toàn thân bạo động, mang theo năng lượng giam cầm phóng lên tận trời, không đợi Phượng Hoàng bảo cốt ổn định lần nữa liền cường thế giết ra ngoài.
- Không thể nào!
Bốn vị tộc lão bỗng nhiên biến sắc, nhất là lão nhân khống chế bảo cốt Phượng Hoàng, hắn lại chợt cảm giác bảo cốt đã nhận lấy áp chế.
Khương Phàm vừa mới giết ra khỏi 'Tứ Tượng Tuyệt Sát', Thiệu Anh Vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt.
- Đại Mộ bí thuật!
Thiệu Anh Vệ thiêu đốt huyết khí, cưỡng ép rung chuyển cảnh giới bị áp chế, sớm đã ngưng tụ 'Mộ bia' đánh tới Khương Phàm.
Mộ bia đen kịt, nghiêm túc trang nghiêm, một cỗ khí âm hàn quỷ dị, khuấy động thiên địa, để cho người ta rùng mình.
Khương Phàm vừa mới thoát khốn, hắn trở tay không kịp, bị đối diện đánh trúng.
Mộ bia va chạm, nháy mắt đã vỡ nát, hóa thành năng lượng màu đen thẩm thấu đến trong thân thể Khương Phàm.
Năng lượng toàn thân Khương Phàm nhanh chóng biến mất, bị cưỡng bức ép đến trong khí hải, tinh huyết Kim Hoàng bị nhận áp chế, nhanh chóng bình tĩnh, thân thể giống như thiên thạch đánh xuống phế tích.
- Oa...
Khương Phàm há miệng phun máu, suy yếu đau đớn hơn, giống như muốn rơi vào trạng thái ngủ say, muốn bị tươi sống mai táng.
Mộ bia thần bí, giống như đứng ở trong thân thể của hắn.
Thân thể của hắn thành phần mộ, mai táng mình!
Tuy nhiên... Khương Phàm lập tức nhắm mắt lại, ý thức câu thông Đại Địa Mẫu Khí, nhấc lên mênh mông thổ triều, nhanh chóng che mất hắn, mang theo chìm vào địa tầng.
- Ngươi trốn không thoát! Đi ra cho ta!
Mấy vị tộc lão Thiệu gia cuồng kích mặt đất, núi cao lay động, đá vụn bay loạn, xuất hiện một cái hố sâu rộng mấy trăm mét.
Nhưng... lại không có người?
- Hắn bị Đại Mộ bí thuật đánh trúng, trốn không xa được, móc ra cho ta.
Thiệu Anh Vệ tức giận quát tháo.
Gia tộc chúa tể thế giới dưới đất lại bị người khác tập kích?
Lại còn là ở ngay trước mặt mấy ngàn người!
Vô cùng nhục nhã!
Nhưng, bọn hắn đào thông hơn phân nửa ngọn núi cũng không tìm được mục tiêu, ngược lại là toàn móc ra những tộc nhân mai táng trước đó kia.
Từng kẻ đều khô cạn mục nát, giống như là đã mai táng mấy chục năm, đã chết không thể chết lại.
- Không!!
Thiệu Anh Vệ ôm lấy thi thể Thiệu Hoa An, đau thương rơi lệ.
- Hoa Vinh đâu? Có ai tìm được thi thể Hoa Vinh không?
Các tộc lão đào thông núi cao, lại không tìm được thi thể Thiệu Hoa Vinh.
- Hắn là ai? Có ai nhận ra không?
Tròng mắt của Thiệu Anh Vệ đều đỏ lên.
- Hắn mang theo mặt nạ, không nhận ra được.
- Hắn là hai hệ linh văn Hỏa Thổ sao? Đầu tiên là thổ triều, sau đó lại là liệt diễm.