Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2556 Truyền Thừa Cảm Ứng (1)

Thiên Hậu, Kiều Hinh, Hướng Vãn Tình và nhiều người khác cũng đều đi tới, chứng kiến quá trình luyện binh kỳ diệu này.

Chuyện này đối với bọn hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một lĩnh vực mới lạ.

La Ẩn Sơn vì đạt được coi trọng, cũng đã dùng hết tất cả vốn liếng, tất cả Luyện Binh sư cũng đều dùng hết khả năng.

Nhưng... Bọn hắn nhìn một chút, thì cũng từ từ không còn hứng thú nữa.

Rốt cuộc cũng biết được nguyên nhân vì sao Luyện Binh sư càng ngày càng ít, mà không được coi trọng.

Quá chậm!!

Thật sự là quá chậm!!

Một viên đan dược bình thường, một ngày Luyện Đan sư có thể luyện được mười mấy viên.

Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, một ngày Đan Thánh, cũng có thể hoàn thành được đan dược Thánh phẩm, lại phức tạp hơn chút thì ba năm ngày.

Mà muốn luyện chế một loại vũ khí Thánh phẩm, thì cần muốn một tháng liên tục rèn luyện, thậm chí có khả năng cần mấy tháng.

Dựa theo suy đoán của bọn người La Ẩn Sơn, muốn hoàn toàn chữa trị Chí Tôn Phục Ma Xử này, cần tới hai mươi ngày!

Cho nên nhìn một chút, mọi người cũng đều tản ra.

Chờ hai mươi ngày nữa lại đến!

Người thứ hai người bái phỏng cũng tới trong thời gian này.

Đại biểu của thế giới mới, tộc trưởng Cự Côn tộc!

Nhưng Cự Côn chỉ chịu gặp Khương Phàm, Thiên Hậu lợi dụng lý do Khương Phàm đang bế quan, an bài Côn Bằng tạm thời tiếp đãi.

Về phần người thứ ba người bái phỏng, chính là Cổ Tác Nhân!

Chỉ là hắn bái phỏng, lại bị trở thành quấy rối.

Bên ngoài cửa tây tại Thượng Thương cổ thành!

- Ta thật sự biết Khương Phàm, sao các ngươi lại lại không tin ta chứ?

- Đi đi đi, ai cũng nói biết, đều có thể đi gặp sao? Ngươi cho rằng Thần Hoàng của chúng ta là cái gì!!

- Khương Phàm là ân công của ta, từng cứu mạng của ta!

- Đó là đương nhiên, Thần Hoàng chúng ta là ân công toàn Thương Huyền!

- Chúng ta là biết nhau tại thế giới Hắc Ám, ngươi chỉ cần đi thông bẩm một câu, thế giới Hắc Ám, Cổ Tác Nhân, ta cam đoan hắn sẽ ra ngoài gặp ta.

- Hắc Ám thế giới cái gì, tiểu mập mạp ngươi đây là nói há mồm đã nói láo rồi sao?! Đi đi đi đi, đi sang một bên đợi, đừng ở đây gây chuyện nữa!

- Ngay cả thế giới Hắc Ám cũng không biết, ngươi đời này cũng chính là kẻ canh cổng thôi.

- Hắc! Tiểu Bàn nhi, ngươi ngứa da?

- Không chấp nhặt với ngươi, ta sẽ chờ ở đây, không tin Khương Phàm không ra, đến lúc đó Khương Phàm tới ôm ta, hù chết các ngươi!!

- Nếu như Thần Hoàng của chúng ta ôm ngươi một chút, ta quỳ xuống gọi ngươi gia gia!!

- Nghĩ hay lắm!! Muốn bấu víu quan hệ sao? Nằm mơ!!

- Mẫu thân nó, ta...

Thị vệ vừa muốn giáo huấn cái tên tiểu mập mạp quấy rối này, thì bất chợt tiểu mập mạp lại vui mừng hô to:

- Hướng điện chủ!! Hướng điện chủ!! Ta!! Là ta đây!! Cổ Tác Nhân đây!!

Hướng Vãn Tình mới từ thế giới Hỗn Độn đi ra, nàng đang muốn đến đại điển luyện đan nhìn một chút, vừa hay chuẩn bị tiến vào cổ thành nhìn tình huống xây dựng cung điện.

Dựa theo suy nghĩ ban đầu của Khương Phàm, Vạn Thế hoàng thành là muốn chế tạo thành pháo đài chiến tranh, cho nên tình thế cấu tạo cũng là pháo đài, gần bốn cánh cửa thành phải tạo dựng bốn tòa quân doanh.

Quân doanh Đông Bộ là Hỗn Độn Chiến tộc, Đại La sơn Yêu tộc cùng Thiên Đình Yêu tộc liên hợp trấn thủ, lấy Thiên Hậu là thống lĩnh, Ngu Chính Uyên là phó thống lĩnh.

Chủ yếu chống trả... Huyền Vũ Đế tộc!

Quân doanh Nam Bộ, sở thuộc Phượng Hoàng, Khổng Tước sơn, Kiều gia, Ác Nhân cốc, liên hợp trấn thủ, lấy Kiều Vô Hối làm thống lĩnh, Khương Qua, Lỗ Tù làm phó thống lĩnh.

Chủ yếu chống trả... Long tộc!

Quân doanh Tây Bộ, Đông Hoàng tộc, Lan gia, Thiên Hồ Hướng gia, liên hợp trấn thủ, lấy Đông Hoàng Toại làm thống lĩnh, Lan Nặc, Hướng Vãn Đồng làm phó thống lĩnh.

Chủ yếu chống trả... Ma tộc và Nhân tộc!

Quân doanh Bắc Bộ, sở thuộc Ngũ Hành, người của Sí Thiên giới, Huyết Kiếm đường, liên hợp trấn thủ. Lấy Dạ An Nhiên làm thống lĩnh, Hồng Hoang Thiên Long làm phó thống lĩnh.

Chủ yếu chống trả... Bạch Hổ!

Đông Hoàng Càn, Khương Quỳ, Kim Ô, Hướng Vãn Tình và những người còn lại, tương lai làm người phụ trợ.

Mặc dù Hướng Vãn Tình không lệ thuộc quân doanh Nam Bộ, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ tới nhìn tình huống.

- Hướng điện chủ!! Hướng điện chủ!!

Cổ Tác Nhân không để ý khuyên can mà lập tức chạy đến phía trước Hướng Vãn Tình, kích động nói:

- Ta! Ta! Ta!!

- Đừng cà lăm, từ từ nói.

Hướng Vãn Tình mỉm cười trấn an, ánh mắt liếc nhìn thị vệ đang đuổi tới nơi xa, ngay cả một người cũng đều ngăn không được sao?

Bọn thị vệ sửng sốt một chút, rõ ràng đã ngăn cản cơ mà, làm sao chỉ mới vèo một cái đã đi qua.

- Ta không có cà lăm. Ta nói là, ta!!

- Ngươi thì sao?

- Ngươi không biết ta sao? Ta đây, Cổ Tác Nhân đây!

- Ừm... Giống như có chút ấn tượng...

Hướng Vãn Tình hàm súc ứng phó, nhưng thật sự là không hề ấn tượng.

- Cáp! Có ấn tượng! Ta nói cái gì! Chúng ta là người quen biết cũ!

Cổ Tác Nhân kiêu ngạo dương dương cổ về nơi xa với thị vệ kia, lại nói với Hướng Vãn Tình:

- Năm đó ở Vương Quốc Hắc Ám, ngươi vẫn là phó điện chủ Đại Tự Tại điện, không nghĩ tới mấy chục năm không gặp, ngươi đều đã thành hoàng phi của thần, hắc hắc, sớm biết lúc ấy ta liền theo các ngươi.

- Thế sự hay thay đổi, ngươi tìm ta có việc?

Hướng Vãn Tình nghe được Vương Quốc Hắc Ám, cũng chăm chú đánh giá gia hỏa mập mạp ở trước mặt mình, nhưng càng nhìn càng cảm thấy là lạ, vậy mà lại nhìn không thấu cảnh giới của tên mập mạp này.

Chợt nhìn chính là Niết Bàn sơ kỳ ba động, nhưng nhìn kỹ, nhưng thật giống như rất cao.

- Ta tìm Khương Phàm, báo ân!

- Báo ân?

- Hắc hắc, kỳ thật xem như ta đã báo ân, tại thời điểm ở Địa Ngục đã thay bọn người Thiên Hậu nhận một kích, sau khi ta tỉnh bọn hắn lại chạy, ta đành phải trở về lại. Lúc đầu thì nghĩ đến đám các ngươi lại phải trốn vào hư không không ra, không nghĩ tới các ngươi lại muốn trùng kiến thần triều, ta liền chạy đến đây.

- Ngươi còn thay Thiên Hậu đỡ qua một kích? Ngươi biết bọn hắn chiến đấu với ai sao?

Hướng Vãn Tình quái dị nhìn mập mạp, tiểu mập mạp này là đang gây sự sao.

- Ta, Thánh Hoàng!!

- Ngươi? Thánh Hoàng??
Chương 2557 Truyền Thừa Cảm Ứng (2)

- Ta điệu thấp, không khoe khoang, bình thường đều đè ép cảnh giới, không tin ngươi nhìn...

Cổ Tác Nhân hì hì cười một tiếng, đồng mâu trong hốc mắt ngưng tụ, đất trời bỗng nhiên đen lại, giá lạnh vô tận, hư vô vô hạn, như là muốn rơi xuống U Minh Địa Ngục, cơ thể Cổ Tác Nhân tại thời khắc này vô cùng to lớn, bao quanh lấy từng đại đạo, đại đạo trùng điệp quang ảnh, phía trên tất cả đều là mê ảnh trôi nổi, có người, có yêu, càng có ma!

Cái tên nam tử nhìn như vô hại này, giờ phút này lại như là hóa thành chủ nhân của Cửu U, chấp chưởng luân hồi.

Ngắn ngủi một lát, Cổ Tác Nhân tản con ngươi ra, dị tượng bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi trong chớp mắt, một màn kia vừa rồi như là huyễn cảnh,

- Ngọa... Tào...

Bọn thị vệ trực trừng to mắt, tên mập mạp này thật sự là một nhân vật mà.

Khuôn mặt của Hướng Vãn Tình cũng có chút động, cái cơn ba động này vậy mà lại vượt qua nàng, thật sự là Thánh Hoàng?

Cổ Tác Nhân tranh thủ thời gian ngăn chặn cảnh giới, hì hì cười nói:

- Ta muốn gặp mặt Khương Phàm, tự mình nói một lời tạ ơn. Ta biết các ngươi đều bề bộn nhiều việc, cam đoan không ở lại lâu, ta chỉ là muốn nói tạ ơn.

Hướng Vãn Tình nở rộ nụ cười, mỹ diệu động lòng người:

- Chúng ta, thong thả. Nhưng Khương Phàm đang bế quan, ngươi có thể chờ lâu mấy ngày được không?

- Có thể có thể có thể, dù sao ta cũng không có bận chuyện gì, hắc hắc hắc.

Cổ Tác Nhân rất kích động, rốt cuộc cũng sắp gặp được ân công, cái câu cảm tạ này hắn đã chờ ba mươi năm.

Vẫn rất đáng yêu.

Hướng Vãn Tình cười, giơ tay lên nói:

- Mời đi.

Cổ Tác Nhân được Hướng Vãn Tình dẫn dắt, tiến vào thế giới Hỗn Độn, nhưng vừa mới đi đến liền kinh động đến Đông Hoàng Như Ảnh đang bế quan.

Tại tình huống không có dấu hiệu nào đã kích phát Vạn Cổ Thiên Thu.

Trong thế giới ý thức hoa mỹ nổi lên kiếp phù cùng nhau di động, giống như linh hồn, trôi nổi đầy trời.

Ý thức hải của Cổ Tác Nhân cũng chấn động, xuất hiện mê ảnh Vạn Cổ Thiên Thu.

Đông Hoàng Như Ảnh lập tức khống chế Vạn Cổ Thiên Thu lại, lần theo cái cảm giác mãnh liệt kia mà vượt qua dãy núi sông lớn, tìm được Cổ Tác Nhân.

- Hắn là ai?

- Đến tìm Khương Phàm, tên là Cổ Tác Nhân.

Hướng Vãn Tình giới thiệu cho Đông Hoàng Như Ảnh, kỳ quái làm sao lại dẫn nàng ấy đến đây.

Cổ Tác Nhân có chút hoảng hốt, quái dị nhìn nữ tử mỹ lệ ưu nhã trước mắt:

- Xin chào, ngươi là...

- Đông Hoàng Như Ảnh.

Đông Hoàng Như Ảnh áp chế truyền thừa, hồi tưởng lại cảnh tượng trong đầu.

Người này là người thừa kế?

Cái hình ảnh quỷ dị kia... Là Lục Táng hay là Lục Đạo?

- Cảm giác thật sự là kỳ quái.

Cổ Tác Nhân gãi gãi đầu.

- Khương Phàm đang bế quan, ngươi chờ một lát.

Đông Hoàng Như Ảnh vặn vẹo hư không, biến mất ngay tại chỗ.

Không phải kẻ địch là tốt.

- Ai? Đi mất rồi?

Cổ Tác Nhân đang muốn cẩn thận cảm nhận lại cái cảm giác kỳ diệu đó, vậy mà người ta lại vèo một cái đi mất.

- Lưu luyến sao? Nàng cũng là hoàng phi tương lai nha.

Hướng Vãn Tình cười nói.

- Phẩm vị của Khương Phàm rất nhất trí nhỉ.

Cổ Tác Nhân giật mình.

- Cái nào nhất trí?

- Đều là cao cao gầy, không có loại mập mạp kia sao?

Hướng Vãn Tình khẽ giật mình, cười đến run rẩy cả người:

- Trong mắt ngươi, cao cao gầy teo đẹp mắt, hay là mập mạp đẹp mắt?

Cổ Tác Nhân trên dưới đánh giá Hướng Vãn Tình, do dự nói:

- Ta không phải nói ngươi không xinh đẹp, ta chỉ là cảm thấy... Ngươi lại thêm chút thịt, hẳn là sẽ càng xinh đẹp. Cá nhân ta đề nghị, ngươi có thể thử một chút.

- Khanh khách... Ta sẽ chăm chú suy tính.

Hướng Vãn Tình cười nhìn Cổ Tác Nhân, cái tên Tiểu Bàn này vẫn rất đáng yêu.

Sau khi Cổ Tác Nhân đi đến, hắn còn đánh thức cả Khương Phàm!

Khương Phàm ngủ say trong tế đàn tại Phần Thiên Luyện Vực đã được ba mươi bảy ngày, khí tức Chu Tước Yêu Hỏa Niết Bàn đặc biệt đang tư dưỡng linh hồn yên lặng, kích ra khí tức sinh mệnh, diễn lại kỳ tích từ 'chết' đến 'sinh'.

Loại ảo diệu 'Khởi tử hoàn sinh' này thuộc về Chu Tước, thuộc về Phần Thiên Diệt Thế Viêm, thuộc về Niết Bàn đại đạo.

Từ Hoang Cổ đến nay, vạn linh thiên hạ, có thể nói duy nhất chỉ có một mình Chu Tước.

Cái này cũng không tính là tử vong thật, nói cho cùng thì chính là Niết Bàn lần thứ ba, tuy nhiên cái Niết Bàn này vừa phức tạp lại thâm ảo.

Phần Thiên Luyện Vực lơ lửng ở giữa không trung, phạm vi mấy trăm dặm đều bị giới nghiêm, bất kỳ người nào cũng không được đến gần.

Nguyên Hỏa Vạn Vật, Bát Hoang Tuyệt Diễm, giống như là hai Cự Linh, du tẩu tại Phần Thiên Luyện Vực, bảo vệ Khương Phàm nghiêm mật.

Nguyên Hỏa Vạn Vật quỷ dị nổi bật, Bát Hoang Tuyệt Diễm bởi vì sóng gió của thế giới mà tiếp tục mạnh lên.

Nếu bàn về thực lực hỏa diễm, bọn chúng kỳ thật đã tương xứng cùng Phần Thiên Diệt Thế Viêm.

Phần Thiên Luyện Vực, cũng bởi vì bọn chúng bộc phát thần uy.

Ý thức Khương Phàm đột nhiên bị hồn ảnh vô hạn xâm nhập mà bừng tỉnh, mặc dù vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn từ từ mở hai mắt ra.

Đây là Lục Đạo? Hay là Lục Táng?

Hắn rõ ràng đang ở trong thế giới Hỗn Độn, cảm ứng truyền thừa lại từ đâu tới?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, ngồi dậy trong liệt diễm đang cuộn trào mãnh liệt.

Quyển cuối cùng!!

Đại đạo diệt tình, vô hạn luân độ!

Dân chúng tự thần, thế giới khó khăn!

Khi hành khúc vang vọng vũ trong trụ mênh mông, mọi người đi xa, trở lại thế giới bi thảm.

Khi số mệnh Hoang Cổ xúc động bảo vệ thế giới, Thần Ma gào thét, giơ cao nâng lên Hồng Mông Phong Bia.

Khi Thiên Khải sụp đổ, khi Cửu Châu kêu rên, khi càn khôn nghịch loạn, khi Âm Dương điên đảo, khi tuyệt vọng bao phủ cả thế giới khó khăn, một tiếng hò hét bất khuất kia đã vạch phá đêm tối, vang vọng vũ trụ, ánh lửa sáng chói kia, từ Hồng Hoang đến Viễn Cổ, từ Viễn Cổ đến Thượng Cổ, từ Thượng Cổ đến kiếp này, bọn hắn chảy qua dòng sông lịch sử, vượt qua Cửu U trống trải, ở bên trong máu và lửa giãy dụa cõng tới đế thành bị tàn phá.

Vạn cổ phong thần, sóng gió lại nổi lên.

Mấy triệu đồ đằng, khấu vấn dân chúng.

Thế giới của chúng ta, ai đến bảo vệ?

—— ——.
Chương 2558 Ân công

Khương Phàm lần theo cảm ứng, tìm được Cổ Tác Nhân.

Hướng Vãn Tình đang mang theo Cổ Tác Nhân tìm nơi ở lại, Cổ Tác Nhân lần nữa lâm vào mê loạn.

- Chàng đã tỉnh?

Hướng Vãn Tình ngạc nhiên nhìn Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, nhưng rất nhanh đã chú ý tới sự suy yếu của Khương Phàm.

- Ta vừa tỉnh. Hắn là...

- Hắn là Cổ Tác Nhân, tới tìm chàng báo ân.

- Báo ân? Báo ân cái gì.

- Ân công??

Cổ Tác Nhân lung lay đầu, khôi phục trạng thái bình thường, ngạc nhiên nhìn Khương Phàm.

- Ân công?

Khương Phàm sửng sốt một chút, xưng hô này từ đâu mà đến?

Rốt cuộc Cổ Tác Nhân cũng nhìn thấy Khương Phàm, kích động mà liên tục giới thiệu:

- Ta đây, Cổ Tác Nhân đây. Năm đó tại Ôn Tuyền Tiên Cảnh ở Vương Quốc Hắc Ám, ngươi đã cứu ta.

Khương Phàm lộ ra nụ cười có mấy phần khách khí, liên tục suy nghi lại nhưng vẫn không hề có ấn tượng, dù sao kiếp trước và kiếp này hắn cũng đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, cũng đều là sự kiện lớn vô cùng kích thích, thực sự không nhớ nổi cái việc nhỏ kia.

Cổ Tác Nhân thể hiện xấu hổ, dù sao cũng hơi thất vọng:

- Ngươi không nhớ rõ ta sao. Năm đó nếu không phải ngươi, bảo bối của ta sớm đã bị Hứa Như Lai cướp đi, cũng sẽ không có ta hôm nay.

- Hứa Như Lai?? Ôn Tuyền Tiên Cảnh? Nha... Là ngươi sao! Lúc ấy... Ta... Giống như lấy ngươi làm tiền đặt cược, đánh một trận cùng Hứa Như Lai.

Trong đầu Khương Phàm hiện lên một tia sáng, vừa rồi chỉ nói Cổ Tác Nhân, thực sự không có ấn tượng, nhưng nhắc đến Hứa Như Lai, lần đầu tiên gặp mặt chính là ở Ôn Tuyền Tiên Cảnh, lúc ấy phát sinh khúc nhạc dạo ngắn, vẫn có như vậy chút ít ấn tượng.

Nhưng... tiểu mập mạp năm đó, lại bị hệ thống thế giới lựa chọn, đạt được chí cao truyền thừa?

- Đúng đúng đúng, hắc hắc, chính là ta.

Trong mắt Cổ Tác Nhân lóe ánh sáng, cười hắc hắc.

- Hắn là Thánh Hoàng!!

Hướng Vãn Tình nhắc nhở.

- Xem ra bảo bối năm đó của ngươi, thật sự là bảo bối tốt nhỉ.

Khương Phàm phát giác được cảnh giới của Cổ Tác Nhân kỳ lạ, đây nhất định là có liên quan cùng truyền thừa.

Nhưng, truyền thừa mạnh hơn, cũng không để một người trong ba mươi năm ngắn ngủi từ Linh Nguyên cảnh tiến đến Thánh Hoàng cảnh được, cái này khiến Dạ An Nhiên đều xấu hổ mất.

Món bảo bối kia hẳn là mấu chốt.

- Đúng là bảo bối tốt, thời điểm ta có được cũng không nghĩ tới nó là thật, chỉ coi là một trong trăm cái phục chế phẩm. Đối với một tên tán tu như ta đây mà nói, phục chế phẩm đã đủ để thay đổi vận mệnh. Không nghĩ tới... Hắc hắc, nó lại là thật.

Cổ Tác Nhân gãi gãi đầu, cũng không quá có ý tốt.

Khương Phàm mỉm cười nói:

- Bảo bối tốt gì? Ta chỉ là hiếu kỳ, sẽ không cướp của ngươi.

Cổ Tác Nhân hơi do dự, vẫn đột nhiên nói:

- Bây giờ ta cũng đã dung hợp, cũng có thực lực bảo hộ nó, bảo bối kia là... Linh Lung Tâm!!

- Linh Lung Tâm? Tên này rất quen thuộc, chờ một chút... là viên đế tâm kia?

Hướng Vãn Tình kinh hô, khó có thể tin được mà nhìn tiểu mập mạp trước mặt mình.

Là viên đế tâm xuất hiện ở Thượng Thương cổ thành từ vạn năm trước kia? Là viên đế tâm đã từng dẫn phát Cửu Châu loạn chiến, khiến cho hai hoàng đạo và bảy đại hoàng tộc bị hủy diệt kia sao?

Khương Phàm nhìn chằm chằm Cổ Tác Nhân, bờ môi khẽ nhúc nhích, theo bản năng là một cái khẩu hình 'ngọa tào'.

Hướng Vãn Tình khẽ nhếch môi, đời trước tiểu mập mạp này cứu vớt thế giới sao?

Được đế tâm thất lạc rơi xuống trên tay hắn lại còn được công nhận? Còn bất tri bất giác dung hợp?

- Hôm nay ta tới là để nói lời tạ ơn với ngươi!! Ta phải nói lời cảm tạ ở trước ngươi, nếu không phải ngươi, ta đã không có ngày hôm nay!!

Cổ Tác Nhân có chút động người, bái Khương Phàm thật sâu.

- Đừng có khách khí như vậy, lúc ấy ta chỉ là tiện tay mà thôi.

Khương Phàm khách khí cười cười, nhưng vẫn có chút khó tin.

Viên đế tâm yên lặng mấy triệu năm kia vậy mà lại dung nhập vào trong thân thể Cổ Tác Nhân?

Đế tâm, trái tim của đế vương, tượng trưng cho huyết hải sinh mệnh vô hạn, nói dung nhập là dung nhập rồi?

Cổ Tác Nhân lại làm sao khống chế được, lại là làm sao ẩn giấu?

Khương Phàm mơ hồ cảm giác, cái tên Cổ Tác Nhân này còn có bí mật, mà phía sau còn có người ủng hộ.

Cổ Tác Nhân có chút ngượng ngùng nói:

- Kỳ thật ta là nên tới sớm một chút, nhưng vừa mới bắt đầu muốn dung hợp đế tâm, không dám tùy tiện lộ diện, thật vất vả với dung hợp được, cũng đã có thực lực, các ngươi lại một mực giấu ở hư không.

- Bây giờ đến cũng không muộn.

- Ai, đã chậm rồi, các ngươi đều muốn kiến thiết thần triều, không dùng ta nữa. Tuy nhiên một thời gian trước ta đã thay người của ngươi ngăn cản một kích trí mạng tại U Minh Địa Ngục, cũng coi như là giúp chút bận bịu.

- Lúc ấy là ngươi sao.

Khương Phàm nghĩ lại, ngay lúc đó là thời khắc mấu chốt, thình lình xuát hiện ở đâu ra một người mập mạp, nhưng người đó lúc ấy rõ ràng đã chết.

- Hắc hắc, ta có chút năng lực đặc biệt, không chết được.

- Không chết được? Bất Tử Bất Diệt??

Khương Phàm chấn động trong lòng, Lục Đạo truyền thừa, đối ứng với Luân Hồi Đại Táng, Bất Tử Bất Diệt??

- A??

Lần này đến phiên Cổ Tác Nhân kinh ngạc, đây chính là bí mật lớn nhất của hắn ngoài đế tâm.

- Chúng ta thật sự là có duyên phận, vừa rồi hẳn là ngươi đã cảm nhận được dị tượng trong ý thức, đó thật ra là cộng minh giữa ngươi và ta. Ngươi lấy được loại truyền thừa kia, ta cũng có. Ngươi là Bất Tử Bất Diệt, ta là Thương Sinh Tạo Hóa.

- A? Truyền thừa như vậy mà còn có rất nhiều?

Cổ Tác Nhân kinh ngạc, sau đó lại gãi gãi đầu, cười nói:

- Vậy thật đúng là duyên phận nhỉ.

- Đúng vậy, duyên phận.

Khương Phàm rung động, trong lúc bất tri bất giác lại giúp một người thừa kế Lục Đạo, lại còn là Bất Tử Bất Diệt mà hắn phỏng đoán khó dây dưa nhất.

Hướng Vãn Tình vội vàng nói:

- Nếu đã là duyên phận, vậy thì ở thêm mấy ngày, các ngươi khẳng định có rất nhiều điều cần nói.

Cổ Tác Nhân chần chờ nói:

- Có quấy rầy các ngươi hay không?

Hướng Vãn Tình cười nói:

- Làm sao lại thế! Không quấy rầy chút nào!
Chương 2559 Cự Côn đến gặp

[Giải thích đơn giản một chút, Đan Hoàng Võ Đế còn chưa tới hồi kết thúc, chỉ là hôm qua chạy bộ đến hưng phấn, đột nhiên muốn viết chút lời nói đầu nên liền phát ra ngoài, không nghĩ tới lại có phản ứng lớn như vậy.

Bây giờ tình tiết vừa mới đi đến hậu kỳ, dự tính còn có ba bốn trăm vạn chữ nữa. – Trích lời tác giả]

Khương Phàm nhìn ra Cổ Tác Nhân giống như có chút do dự, nhân tiện nói:

- Lúc đầu ta giúp ngươi chỉ là cử chỉ vô tâm, ngươi lại liều mình cứu được bọn người Thiên Hậu, người nên cảm tạ là ta.

- Đừng đừng đừng, ta là biết ta không chết được nên mới không thèm đếm xỉa, hắc hắc.

- Nếu đã như thế, vậy chúng ta không thiếu nợ lẫn nhau rồi? Nếu như ngươi nguyện ý kết giao bằng hữu cùng chúng ta, vậy hãy lại ở vài ngày, ngươi còn muốn chạy đi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đi, sẽ không có người cản ngươi.

- Ta sợ thêm phiền phức cho các ngươi.

- Không phiền phức, chúng ta nơi này đều có người muôn hình muôn vẻ, nói không chừng ngươi có thể đụng tới mấy người bằng hữu nữa thì sao.

- Cái kia, vậy thì rất tốt!!

Cổ Tác Nhân rất sung sướng mà đồng ý.

Khương Phàm nhiệt tình đưa tay:

- Ta mang ngươi đi dạo, giới thiệu ngươi cho bọn người Thiên Hậu trước.

Hướng Vãn Tình nói nhỏ:

- Thân thể của chàng...

- Không sao cả, từ từ khôi phục là được.

Tại thời điểm Khương Phàm mang theo Cổ Tác Nhân tìm tới Thiên Hậu, Thiên Hậu liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra tiểu mập mạp này.

- Ngươi... ngươi còn sống?

Cổ Tác Nhân nhếch miệng cười nói:

- Ta không chết được.

Khương Phàm cũng cười nói:

- Lục Đạo truyền thừa, Bất Tử Bất Diệt! Đối ứng với Lục Táng truyền thừa, Luân Hồi Đại Táng! Nếu như ta không đoán sai, hắn có thể vô hạn luân hồi, vô hạn trùng sinh!

Cổ Tác Nhân nói:

- Cũng không thể xem như vô hạn, linh hồn và sinh cơ tử vong như vậy, ta rất nhanh đã có thể khôi phục, nếu như xé nát ta, vậy thì phiền phức chút.

Thiên Hậu nói:

- Lúc ấy thật cám ơn ngươi, nếu như không có ngươi chặn đường, chỉ sợ bọn người Kiều Vô Hối dữ nhiều lành ít. Rất xin lỗi, lúc ấy tình huống nguy hiểm, không thể an táng ngươi.

Cổ Tác Nhân không thèm để ý:

- Lúc ấy không biết nha, hợp tình lý.

Khương Phàm giới thiệu sơ lược tình huống của Cổ Tác Nhân, Thiên Hậu lại lần nữa lau mắt mà nhìn tiểu mập mạp đối diện mình, tùy tiện nhặt được một bảo bối, lại có thể nhặt được đế tâm?

Đây chính là số mệnh sao?

Tuy nhiên, Thiên Hậu cũng mẫn cảm phát hiện vấn đề, một người bình thường sao có thể tuỳ tiện dung hợp đế tâm, lại có thể trong ba mươi năm không làm ra bất cứ oanh động gì, lặng yên không một tiếng động trưởng thành đến Thánh Hoàng?

- Khương Phàm!! Ta cho là ngươi là đang bế quan, thì ra ngươi ở chỗ này nhàn rỗi nói chuyện phiếm?

Một tiếng quát lớn đến mức muốn nổ tung, chấn động đến mức để màng nhĩ bọn người Khương Phàm đều oanh minh.

- Cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không ta mang Côn Bằng rời khỏi nơi này!

Một tên ác hán khôi ngô toàn thân khuấy động khí tức đại dương mênh mông, mang theo cảm giác áp bách cực mạnh.

Thiên Hậu nhắc nhở Khương Phàm:

- Tộc trưởng Cự Côn của thế giới mới tới tìm chàng.

Thế giới mới?

Thế giới mới sao lại tới đây?

Khương Phàm kỳ quái nhìn Thiên Hậu.

Thiên Hậu lắc đầu, tên to con này mới tới đây đã nói thẳng là muốn gặp Khương Phàm, ngay cả Côn Bằng mà nàng an bài làm bạn đều không thể nạy ra nửa câu từ trong miệng nó.

- Chúng ta tới bên cạnh nhìn trước?

Hướng Vãn Tình rất tức thời ra hiệu với Cổ Tác Nhân.

- Tốt tốt. Cổ Tác Nhân rất biết điều mà đồng ý, tuy nhiên vừa đi vài bước lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn tên ác hán kia.

Thế giới mới?

Là đại lục mới tại Thần Dụ Chi Hải kia sao?

Bọn hắn lại có liên hệ cùng Khương Phàm.

Hình như nữ tử của Sinh Mệnh Thần Điện cảm thấy rất hứng thú đối với nơi đó.

Cự Côn biến thành ác hán, thô cuồng khôi ngô, khí thế hùng hậu, mặt mũi tràn đầy sự tàn ác mà nhìn Khương Phàm.

Khương Phàm chỉ chỉ mặt mình:

- Không nhìn ra được sao, không phải ta đang bế quan, là đang khôi phục.

- Khôi phục?

Cự Côn quan sát tỉ mỉ Khương Phàm, điều tra khí tức.

Khương Phàm không muốn đắc tội thế giới mới nên chủ động nói:

- Ta là vừa thức tỉnh, không biết ngươi đã đến, chiêu đãi không chu đáo, xin hãy tha lỗi.

Côn Bằng biến thành cự hán từ đằng xa đuổi tới, sau khi thấy cảnh này thì tranh thủ thời gian khuyên giải tộc trưởng.

- Lần này ta tới là phụng mệnh Giới Chủ.

Sắc mặt Cự Côn hơi chậm lại.

Bán Thánh Cự Côn lúc trước được đưa tiễn đến chỗ có thể trong vài năm ngắn ngủi đã tiến vào cảnh giới Thánh Vương, thậm chí biến đổi huyết mạch, hóa thành Côn Bằng, nó là vừa vui mừng lại vừa rung động.

Thời điểm vừa mới bắt đầu gặp thì thật sự khó mà tin được ánh mắt của mình.

Khương Phàm thật sự nói được thì làm được!!

Thương Hải Đồ và khế ước quả nhiên là có hiệu quả.

Bộ tộc Cự Côn có thể một lần nữa thức tỉnh Côn Bằng, càng là kiêu ngạo của toàn bộ Cự Côn tộc. Đối với điểm này, nó hẳn là nên cảm kích Khương Phàm.

Khương Phàm ra hiệu Cự Côn ngồi xuống nói chuyện:

- Đảo mắt đã qua nhanh hai năm, thế giới mới đã hoàn hảo nhỉ.

Cự Côn không quen ngồi, vẫn đứng thẳng tắp như núi ở nơi đó như cũ:

- Thế giới mới gánh vác sự tham lam của các phe, bây giờ rất an toàn.

Khương Phàm thấy nó không ngồi, bất đắc dĩ lại đứng lên.

Thiên Hậu nhẹ nhàng dựa vào sau lưng Khương Phàm, chèo chống cho hắn.

Trên khuôn mặt tái nhợt suy yếu của Khương Phàm hiện ra nụ cười thản nhiên:

- Vậy là tốt rồi. Mục đích Giới Chủ lệnh ngươi qua đây là...

- Cung cấp trợ giúp.

- Cho ta??

- Không sai, chính là cho ngươi.

- Hình như bây ta không phải là rất cần trợ giúp lắm.

- Ngươi thấy không cần, nhưng kỳ thật ngươi rất cần! Bây giờ ngươi trùng kiến Vạn Thế Thần Triều, là đánh trả trận hủy diệt ngàn năm trước kia, là tuyên cáo thắng lợi khi ngươi trở về, đối với ngươi mà nói, đây là chuyện đáng kiêu ngạo, nhưng Tru Thiên Thần Điện và Xích Thiên Thần Triều này, lại là một sự nhục nhã cực lớn, Đế tộc tám phương cũng sẽ không ngồi xem ngươi xưng bá Thương Huyền.

- Cho nên, bây giờ nhìn ngươi như đã đến gần với thắng lợi, nhưng kỳ thật lại gặp phải khiêu chiến càng lớn, hơi không cẩn thận, đầy bàn đều thua.
Chương 2560 Vui như lên trời

Cự Côn nói một hơi nhiều lời như vậy, nhưng lại có vẻ hơi cố hết sức.

Bởi vì trước đó nó căn bản cũng không am hiểu ngôn ngữ Nhân tộc, ngay cả những lời này cũng đều là Giới Chủ tự mình chỉ dạy cho nó.

Khương Phàm chỉ là chậm rãi gật đầu, không có mở miệng, bởi vì hắn không rõ ràng mục đích thật sự của thế giới mới khi đột nhiên tới chơi.

Thiên Hậu yên lặng nhìn Cự Côn, cũng đang suy đoán mục đích của thế giới mới.

Cự Côn thấy Khương Phàm không có phản ứng, lại nói:

- Giới Chủ chúng ta nguyện ý kết minh cùng ngươi, cung cấp trợ giúp cần thiết.

- Giới Chủ có lòng. Nhưng thiên hạ không có yến hội ăn miễn phí, điều kiện của Giới Chủ là gì??

- Ngớ ngẩn? Ngươi mắng ta?

Cự Côn cau chặt lông mày, mấy ngày nay nó học được không ít lời mắng người từ chỗ Côn Bằng, cái từ này giống như không phải cái gì tốt.

- Không không không...

Côn Bằng nhanh chóng đi tới trước giải thích.

Thiên Hậu nhìn mà lắc đầu, cái tên này đều như Đại Vương cùng Đại Tặc. Luôn muốn thông đồng khế ước của nàng thú mở rộng đoàn cướp bóc, những lời mắng người này hẳn là Côn Bằng học từ bọn chúng.

Sắc mặt Cự Côn lại hơi chậm, nói thẳng:

- Thần cốt linh tủy! Hoặc là thần vật khác!

Khương Phàm ha ha cười nói:

- Điều kiện này không thấp nhỉ. Các ngươi nói tới trợ giúp, là chỉ vấn đề nào, lại là loại trình độ nào?

Cự Côn tộc trưởng ưỡn ngực, nói:

- Đầu tiên, , thế giới mới có thể cung cấp tám đại Yêu tộc bao gồm Lân Trùng Hư Không, Đào Ngột cùng Cự Côn chúng ta ở trong đó, hiệp đồng các ngươi bình định Thương Huyền, mà cam đoan mỗi lần chiến tranh đều sẽ toàn lực ứng phó.

- Thứ hai, thế giới mới tạm thời ghép lại cùng Tây Bộ Thương Huyền, để có thể dùng tốc độ nhanh nhất điều động thú triều.

Sau khi Cự Côn nói xong, nó rất kiêu ngạo nhìn Khương Phàm, điều kiện này... thật dụ hoặc.

Khương Phàm nhìn chằm chằm Cự Côn, lấy sự 'cáo già' của hắn, sao có thể nghe không ra thâm ý phía sau lời nói này.

Rốt cuộc hắn cũng xem như đã hiểu mục đích của thế giới mới, đây là tới chạy nạn?

Mặc dù có một thời gian không hiểu rõ tình huống hải vực, nhưng tám phần là thế giới mới phát giác được nguy cơ, quyết định thoát khỏi Thần Dụ Chi Hải. Mà Cự Côn chỉ là nhắc đến trợ giúp hắn, mà không phải là hỗ trợ, nói cách khác thế giới mới cũng không cần sự trợ giúp của hắn, chỉ là đến tị nạn.

Chạy đến nơi đây tị nạn?

Chỉ có thể có một khả năng, chính là có Đế tộc đã tiếp cận bọn hắn!!

Huyền Vũ Đại Đế sao??

Khương Phàm và Thiên Hậu đụng đụng ánh mắt, đều đã nghĩ đến cái này.

Hải vực đột nhiên thêm ra một cái thế giới mới khổng lồ mà cường hãn như thế, Huyền Vũ Đế tộc chắc chắn sẽ không bỏ mặc, cho nên... Có thể là thế giới mới đã phát giác được uy hiếp đến từ Huyền Vũ Đế tộc, bất đắc dĩ, tạm thời nhập vào Thương Huyền, như thế này thì sẽ có thể lấy danh nghĩa Đế tộc không được nhúng tay Thương Huyền, chống cự lại sự uy hiếp của Huyền Vũ Đế tộc.

Sau khi Khương Phàm ra vẻ do dự, lại hỏi dò:

- Chúng ta đương nhiên hoan nghênh trợ giúp của các ngươi, cũng rất cần trợ giúp của các ngươi. Nhưng Thương Huyền đại lục là tổ địa chúng sinh, ý thức lãnh địa cực mạnh, các ngươi đột nhiên dựa tới như thế này, rất dễ dàng gây nên phiền phức. Cho nên... Ta có một thỉnh cầu mạo muội, các ngươi có thể tạm thời tính vào Thương Huyền, mà không chỉ là ghép lại hay không.

A?

Hai mắt Cự Côn tỏa sáng, mẫu thân nó, cái này chính là mục đích nó tới nơi này.

Còn không có dựa theo Giới Chủ phân phó mà 'quanh co lòng vòng' nữa, vậy mà Khương Phàm lại chủ động xách ra, ha ha, bớt việc mà!

- Khụ khụ...

Cự Côn ho nhẹ vài tiếng, che giấu phấn chấn của mình, cũng ra vẻ do dự nói:

- Chúng ta là thế giới độc lập, là di tích sau cùng của đại lục thứ mười, nhập vào Thương Huyền như thế này... Chỉ sợ Giới Chủ sẽ không đồng ý. Tuy nhiên, thật ra ngược lại ta có thể đi trở về nói một chút.

Khương Phàm và Thiên Hậu đều lưu ý đến thể hiện của Cự Côn, trong lòng đã có phán định cơ bản, thế giới mới chính là đến tị nạn!!

Khương Phàm nói:

- Như vậy đi, ta làm ước định cùng các ngươi, trong vòng bảy năm, các ngươi là thuộc về Thương Huyền, tiếp nhận một ít điều động của ta, cũng thề sống chết bảo vệ Thương Huyền. Đương nhiên, phiền phức của Thương Huyền, trong một hai năm sẽ được giải quyết, nhưng dù sao cũng là công khai tuyên bố tính vào Thương Huyền, đột nhiên lại rút lui, sẽ không tiện bàn giao đối với dân chúng. Mà, sau khi thống nhất Thương Huyền, khả năng ta còn phải đứng trước uy hiếp của Đế tộc, còn phải một lần nữa chỉnh đốn Thương Huyền, cái này cũng cần phải có các ngươi hỗ trợ chấn nhiếp. Cho nên... Bảy năm!

- Chúng ta ký kết một hiệp nghị hợp tác bảy năm! Các ngươi tính vào Thương Huyền, thuộc về Thương Huyền, cũng bảo vệ Thương Huyền, cũng tại thời khắc tất yếu, nhận sự điều động của ta. Bảy năm sau, ta dùng danh dự Vạn Thế Thần Triều của ta cam đoan, sẽ đưa các ngươi rời khỏi, cũng trợ giúp các ngươi chấn nhiếp các phương, bảo vệ địa vị của mình!!

- Ta sẽ chuyển cáo yếu cầu của ngươi.

Cự Côn không nghĩ tới lại hoàn thành đàm phán nhẹ nhàng như vậy, dựa theo kế hoạch của Giới Chủ, nó chỉ là đến thông thông khí, tiếp sau còn muốn an bài Thương Loan tới đây nữa.

Không nghĩ tới, tự hắn đã liền hoàn thành?

Đây chính là một công lao to lớn mà.

- Nếu quả thật có thể hợp tác, đối với chúng ta mà nói thật sự là một ân tình lớn, bất luận bình định Thương Huyền, hay là đến tiếp đó bảo vệ Thương Huyền, đều sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ta chỗ này có một phần lễ mọn, là phản hồi cho thế giới mới. Dù sao trước đó cũng từ cầm đi không ít bảo vật.

Khương Phàm lấy ra tấm Cửu Lê Ma Đồ của lão tổ Cửu Lê từ trong Thông Thiên Tháp.

- Đây là bảo vật trấn tộc của Cửu Lê Thần Cung, mặc dù di cốt Ma Hoàng bên trong không còn nữa, nhưng coi như ma đồ vẫn hoàn chỉnh. Nghe nói, ngay lúc đó Ma Hoàng tìm khắp thiên hạ, phát hiện di tích đại lục thứ mười, trọn vẹn mười vạn dặm. Thế giới mới của các ngươi lại là di tích đại lục thứ mười, vừa hay đồng căn đồng nguyên, nói không chừng có thể hòa tan vào, tăng cường tính vững chắc của thế giới mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK