Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2191 Cạn lời

- Huyết Hà Cốt Xuyên dễ làm, hồn đan thì sao?

- Các loại loại hình như Thiên Hồn Dung Huyết Đan, Âm Dương Mệnh Hồn Đan, Ngọc Tủy Tẩy Hồn Đan, đám đan sư bên trong Sí Thiên giới kia liền có thể rèn đúc.

- Cần thời gian bao lâu?

- Cái này phải nhìn trình độ linh hồn còn sót lại, Huyết Hà Cốt Xuyên Huyết Cốt Khí Tức, phẩm cấp hồn đan, cùng tình huống Thông Linh Quả, tóm lại ảnh hưởng là các mặt. Bình thường mà nói, hẳn là chuẩn bị càng tốt, thời gian thành hình hẳn là càng ngắn.

Khương Phàm nhắm mắt lại, thở ra một hơi, lộ ra nụ cười vui mừng.

Còn tốt không giống như Kiều Hinh cần lên trời xuống đất.

Lấy năng lực bây giờ của hắn, hoàn toàn có thể chuẩn bị sẵn sàng cho Đan Hoàng. Sau đó liền chờ đợi kỳ tích xảy ra. Hắn ở chỗ này an ủi, nhưng thể hiện của Đông Hoàng Như Yên tại thời khắc này càng giống như là say mê.

Đông Hoàng Như Yên xấu hổ phẫn hận, thực sự tức đến không nhịn nổi, đi lên quất một bàn tay vào mặt của hắn.

Khương Phàm bị đánh tỉnh, nhìn Đông Hoàng Như Yên đang thở phì phò trước mặt:

- Ngươi làm gì?

- Ngươi đã làm gì!

- Ta đang ngồi ở đây, ta làm cái gì?

- Ngươi... Ngươi... Ngươi lưu manh!

- Thực sẽ cố tình gây sự sao, nha đầu cô đây có thể có một nửa dịu dàng của tỷ tỷ cô, cũng không trở thành giống như bây giờ, đều không có một nam tử theo đuổi.

Khương Phàm vỗ vỗ bùn đất trên thân, đang muốn đứng lên, kết quả một câu chọc giận Đông Hoàng Như Yên, vung tay lại một cái tát.

Khương Phàm nghiêm túc quát tháo:

- Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, bây giờ tâm tình ta đang tốt, không so đo cùng cii, không có nghĩa là ta có thể để cho cô khi dễ.

- Ngươi... Tên hổn đản ngươi!

Hai mắt Đông Hoàng Như Yên liền mông lung, giận dữ trở lại bên cạnh tỷ tỷ.

- Nàng làm sao thế?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, nha đầu này đang yên đang lành nổi điên làm gì?

- Đây là dễ quên rồi? Chiêu này diệu thật, ta phải học một chút.

Đại Tặc cảm giác bội phục sâu sắc, phải nói là da mặt dày chơi xỏ lá, hay là đoàn trưởng cao minh đây.

- Ta quên cái gì rồi? A, đúng đúng, còn không có nói lời cảm tạ cho Như Yên. Cám ơn, ta thiếu cô một ân tình lớn.

Khương Phàm đang muốn hành lễ cho Đông Hoàng Như Yên, lại bị Bạch Tai giữ chặt, thấp giọng nói:

- Ngài đã hôn nàng.

Khương Phàm sững sờ:

- Hôn người nào?

- Như Yên cô nương.

- Lúc nào?

- Lúc ngài ôm nàng.

- Ta còn ôm nàng?

- Ngài còn xoay quanh nữa.

- Lúc nào?

- Chính là thời điểm nàng xác định là cửu khiếu, ngài đã gào lên một tiếng rồi nhào qua.

Khương Phàm sửng sốt, hồ nghi nhìn Bạch Tai:

- Không có nói đùa?

Bạch Tai sửng sốt một chút, thấp giọng nói:

- Thần Hoàng, ngài là giả vờ, hay là quên thật rồi? Cái biểu tình này của ngài, ta cũng không biết nên phối hợp với ngài làm sao.

Khương Phàm nhìn Đông Hoàng Như Yên phẫn uất, còn có ánh mắt Đông Hoàng Như Ảnh hiện lạnh ở bên cạnh, âm thầm hít một ngụm khí lạnh, hỏng! Xúc động!

- Xin lỗi!!

Đông Hoàng Như Yên giận dữ quát, nàng trong trắng, ngay cả tay nam tử đều không có chạm qua, hôm nay mơ mơ hồ hồ liền bị tên hỗn đản này khinh bạc, thật sự là quá tức giận.

- Thật có lỗi thật có lỗi, ta là thật... Hưng phấn quá mức.

- Một linh quả có thể khiến ngươi hưng phấn thành như thế này? Khương Phàm, ngươi quả nhiên là tên hỗn đản ra vẻ đạo mạo! Đầu tiên là tỷ tỷ của ta, giờ lại là ta, ngươi đúng là tên ngụy quân tử!

- Ta thật không phải cố ý, thật sự là... ừm... Linh quả này đối với ta rất quan trọng. Thông Linh Quả nếu như có thể dựng dục ra bát khiếu liền có thể để cho người ta khởi tử hồi sinh. Mặc kệ chết bao lâu, mặc kệ còn thừa lại cái gì, dù chỉ là một sợi linh hồn, đều có thể mượn nhờ nó giành lấy cuộc sống mới, về phần Cửu Khiếu Thông Linh Quả, bên trong tư liệu lịch sử cũng không có xuất hiện qua, cho nên ta rất kích động.

- Một sợi linh hồn có thể khởi tử hồi sinh? Ngươi lừa gạt ai đây!

- Là bên trên tư liệu lịch sử ghi lại như thế, tình huống cụ thể ta muốn thử một chút.

- Ngươi muốn phục sinh ai?

- Một người rất quan trọng.

- Nơi đó là lãnh địa của Thái Thản Cự Viên?

Bọn người Khương Phàm một lần nữa lên đường sau hai ngày phát hiện một nơi quen thuộc, nơi đó lại cũng trống rỗng.

Mặc dù Tổ Nguyên sơn vẫn sáng ngập trời, thanh thế to lớn, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Thái Thản Cự Viên.

- Hoàng Kim Sư tộc ít đi, Lục Mục Linh Hầu lại biến mất, Thái Thản Cự Viên cũng biến mất, trong thế giới mới có chút quỷ dị.

Hài cốt phía sau Bạch Tai nhúc nhích, phóng xuất ra ba bộ Thiên Nhân Chiến Khu, sẵn sàng trận địa.

- Nơi đó có bảo bối sao? Thử đi xem một chút.

Đông Hoàng Như Yên thúc giục nói, nhưng bắt đầu từ chỗ Linh Hầu nơi đó, nàng đã giữ vững khoảng cách hơn năm mét với Khương Phàm, miễn cho lại bị đùa nghịch lưu manh.

- Đồ ở nơi đó trước đó đã bị móc rỗng.

Khương Phàm lắc đầu.

- Từ mấy chỗ Tổ Nguyên sơn này suy đoán, tình huống của Tổ Nguyên sơn khác cũng hẳn là tương tự, không phải Yêu Chủ đi, mà chính là để lại một số nhỏ, nhưng bảo bối đều không có động.

Bạch Tai cảm thấy kỳ quái càng cảnh giác, nhìn nơi này khắp nơi trên đất đều là cơ duyên, nhưng khẳng định ẩn núp một loại nguy cơ nào đó.

- Mặc kệ nó! Cá sấu lớn, đi đường vòng đến nơi khác nhìn. Bây giờ thế giới mới vừa mới mở ra, tất cả cường tộc còn đang đi khắp nơi, không có phát hiện tình huống, cũng không hoàn toàn tản ra. Chúng ta nhanh đuổi đến tất cả Tổ Nguyên sơn đều vơ vét bảo bối trước mặt bọn họ.

Đông Hoàng Như Yên bỗng nhiên có chút hưng phấn, hắc hắc, bọn hắn có một kẻ quen thuộc tình huống 'hướng dẫn du lịch'.

- Từ nơi này đến phía trước, còn có thể đi đường tắt đến hai Tổ Nguyên sơn.

Đại Tặc cẩn thận suy nghĩ, nói:

- Không sai, hẳn là hai nơi. Một nơi Yêu Chủ là Băng Sương Long Sư, là sư tộc có được huyết mạch Chân Long. Một nơi Yêu Chủ là Thôn Thiên Tước, số lượng thưa thớt, nhưng thật sự rất mạnh. Từ trước tới giờ ta đều không dám trêu chọc bọn chúng, cũng không biết nơi đó có cái gì.

- Như Ảnh, làm phiền?

Khương Phàm ra hiệu Đông Hoàng Như Ảnh, tất cả cường tộc đang khuếch tán, lúc nào cũng có thể phát hiện trong thế giới mới có vấn đề, đến lúc đó tất nhiên sẽ điên cuồng thăm dò các Tổ Nguyên sơn, bọn hắn muốn tận hết khả năng càn quét chút bảo bối trước lúc đó.

Đông Hoàng Như Ảnh không muốn đáp lại Khương Phàm, nhưng nghĩ tới những bảo bối kia, vẫn liên thủ cùng Như Yên, vượt qua không gian, dựa theo Đại Tặc chỉ dẫn chạy tới Tổ Nguyên sơn.
Chương 2192 Quỷ bí dưới cơ duyên

Nhưng... Để các nàng ngoài ý muốn chính là, hư không giống như tràn ngập một loại khí tức giam cầm hư vô nào đó, coi cảnh giới cùng thiên phú của các nàng, vậy mà lại giống như đi ngược dòng nước, không chỉ có rất chậm, mà vô cùng tiêu hao năng lượng.

Chỉ sau trăm dặm ngắn ngủi, các nàng không thể không rời khỏi hư không, chỉnh đốn điều dưỡng.

- Hư không của thế giới mới bị động tay động chân.

Đông Hoàng Như Ảnh cảnh giác.

- Trong nơi sâu nhất ở thế giới mới có ba Tổ Nguyên sơn được Thánh Vương Yêu thú khống chế, bảo vệ Giới Nguyên sơn. Trong ba Thánh Vương Yêu Chủ liền có một dị thú không gian, Hư Không Lân Trùng.

- Nơi này có Hư Không Lân Trùng? Lại còn là cảnh giới Thánh Vương?

Đông Hoàng Như Ảnh kinh ngạc, đây cơ hồ là vương trong Yêu tộc không gian, thần giáo các nàng từng truy tìm trong hư không mênh mông vượt qua ngàn năm, nhưng chưa từng có phát hiện qua một con nào, đã dần cho là sớm tuyệt tích.

Không nghĩ tới vậy mà lại sinh tồn ở nơi này.

- Ta suy đoán là cảnh giới Thánh Vương. Hư Không Lân Trùng, Viễn Cổ Thương Loan, Đào Ngột hung thú, bọn chúng đều là Yêu Chủ thủ vệ Giới Nguyên sơn, thực lực khẳng định rất mạnh.

- Hư không khác thường, thế giới mới khẳng định đang mưu đồ cái gì đó.

Đông Hoàng Như Ảnh nhắc nhở.

- Không cần khẩn trương, mặc kệ Giới Nguyên sơn có tính toán gì, đều hẳn là đang đợi càng nhiều hoàng tộc hoàng đạo tràn vào đến, thời gian hẳn tầm năm ba tháng, còn có thể càng lâu hơn.

Khương Phàm liền biết nơi này khẳng định có một loại âm mưu nào đó, Lục Mục Linh Hầu không hiểu sao đã biến mất, cố ý để lại bảo bối, Hoàng Kim Sư tộc rút lui Yêu Chủ, cũng là để lại bảo bối, những chuyện này cũng đều cố ý kích thích cường tộc xông vào ở lại nơi này.

Đại Tặc hất cái móng vuốt to lớn ra, tiếp tục phóng tới phía trước, chờ sau khi tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh điều trị tới, tiếp tục mở ra hư không, vượt qua trăm dặm.

Dưới sự phối hợp của bọn hắn, trước khi tất cả các cường tộc đuổi tới, bọn hắn đã chạy tới Tổ Nguyên sơn mà Băng Sương Long Sư khống chế.

Băng Sương Long Sư còn thủ tại chỗ này, nhưng số lượng rõ ràng chỉ còn một phần ba.

Bọn người Khương Phàm liên thủ, tuỳ tiện xua tán đi đàn sư tử táo bạo, dời u đầm bọn chúng đời đời trấn thủ vạn năm đi, bên trong lắng đọng số lượng lớn Tinh Phách Cực Hàn.

Bất luận là số lượng hay là độ tinh khiết của tinh phách, đều cao hơn loại lấy được từ Đường Tư Đồ hay thiên tài Cổ Hoa trước đó kia.

Loại tinh phách này đối với Yêu thú thuộc tính Băng Hàn và Nhân tộc mà nói, không thể nghi ngờ là tuyệt thế trân bảo, có thể cải thiện hồn phách, tái tạo khí hải, còn có thể tăng cường uy lực võ pháp.

Hai ngày sau, bọn hắn đi đến Tổ Nguyên sơn mà Thôn Thiên Tước khống chế.

Thôn Thiên Tước đã biến mất, để lại bí bảo bọn chúng bảo vệ đời đời —— Thôn Thiên Yêu Hoa!

Những sợi dây leo tráng kiện quấn quanh Tổ Nguyên sơn nguy nga, mỗi sợi dây leo đều cực lớn như một căng phòng, lá cây càng là to như núi đá, yêu hoa rễ cây đâm thật sâu vào Tổ Nguyên sơn với phạm vi trong vài trăm dặm, hấp thu Linh Khí Đại Địa, cung cấp chất dinh dưỡng sung túc cho thân thể to lớn.

Xa xa nhìn lại, Tổ Nguyên sơn nguy nga tựa như chạc cây chèo chống đóa hoa nho nhỏ trong hoa viên, lộ ra vô cùng non nớt.

Ở trên dây leo quấn quanh Tổ Nguyên sơn, từ dưới lên trên chỉ có năm đóa yêu hoa, tinh hồng yêu diễm, cực lớn lại dữ tợn, không ngừng liên tục thôn nạp linh lực giữa trời đất.

Chỗ quý giá của Thôn Thiên Yêu Hoa ở chỗ nhuỵ hoa, nơi đó giống như luyện lô, luyện hóa và hấp thu tất cả năng lượng, lắng đọng linh tuyền quý giá.

Dựa theo Đan Hoàng giới thiệu, bên trong những linh tuyền kia có thể kết xuất Hỗn Độn tinh hoa, chính là loại năng lượng này, mới có thể cung cấp cho hai cánh Thôn Thiên Tước loại Liệt Thiên Cự Thú kia năng lượng sung túc.

Khương Phàm không cần Hỗn Độn tinh hoa, nhưng gặp được bảo bối như vậy cũng không khách khí, cùng đám người liên thủ, đều rút rễ già cắm rễ mấy trăm dặm lên đến, các loại Yêu hoa quấn quanh dây leo trên Tổ Nguyên sơn, toàn bộ đều nhét vào trong tầng hư vô đầu tiên của Thông Thiên Tháp.

Thứ này trên quy mô cực kỳ giống Địa Ma Thụ trước đó!

Cũng là có tiềm lực vô hạn.

Mang về từ từ bồi dưỡng, nhìn xem có thể tái tạo kỳ tích gì hay không.

- Đại Tặc, nhanh lên, tìm tới tàng bảo của ngươi đi. Sau đó là đi tới Tổ Nguyên sơn kế tiếp.

Khương Phàm đang mong đợi càng nhiều bảo bối, không hy vọng xa vời có thể bắt lấy toàn bộ, chí ít còn phải lại làm ba năm cái.

- Chỗ ngươi có bảo bối gì?

Tặc Điểu rất phiền muộn, vòng vo lâu như vậy vậy mà không có đụng phải thứ thích hợp với nó.

- Hắc hắc, bảo bối tốt! Là bảo bối tốt mà ngươi tưởng tượng không đến!

- Yêu thú khác cũng không biết?

- Khẳng định không biết, nếu không đã sớm lấy đi.

- Làm sao ngươi phát hiện?

- Cũng không nhìn một chút xem lão tử làm cái gì.

- Ngươi sao, cùng Đại Vương đào hang.

- Ngươi thật đúng là không có nói sai, ta chính là dựa vào việc đào hang mà phát hiện bảo bối kia. Mới đầu ta chỉ là một con Long Cốt Ngạc, xa không xứng với cự ngạc, cảnh giới cao nhất là tiến tới Niết Bàn cảnh, nhưng ta quả thực dựa vào bảo bối nơi đó, tầng tầng đột phá tại Niết Bàn cảnh, từ sơ giai đến trung giai, lại đến cao giai.

- Ngươi biết loại Yêu thú không có bối cảnh như chúng ta đây, muốn trưởng thành đến Niết Bàn cảnh lục trọng thiên có bao nhiêu khó khăn không, muốn bước lên cao giai Niết Bàn cảnh, lại có bao nhiêu khó chứ?

- Phàm là thành công, hay vì kỳ tích thì nên nói là vận khí tốt. Hắc hắc, ta chính là có vận khí tốt mới phát hiện chỗ bảo bối kia.

Long Cốt Cự Ngạc một bên phóng tới, một bên giới thiệu quá trình mình trưởng thành, trong lời nói không che đậy sự may mắn.

- Không phải ngươi móc không ra sao?

- Là không có móc ra, ta liền núp ở gần đó nghe vị.

- Ngươi không có nói đùa? Nghe vị liền ngửi được tới Niết Bàn cảnh cao giai rồi?

Tặc Điểu sửng sốt một chút, đối với bất cứ sinh linh gì mà nói, muốn trưởng thành đến Niết Bàn cảnh cao giai cũng phải cần tư chất cực mạnh cùng tài nguyên phong phú, càng cần cơ duyên tương ứng hơn.

Nếu không, vì sao Niết Bàn cửu trọng thiên bên trong hoàng đạo đã có thể tiến vào vị trí trưởng lão trong năm vị trí cao nhất được, lão tổ tông của hoàng tộc, thế gia, cường tộc trong Cổ Hoa như thế đều mới đến bát trọng thiên, cửu trọng thiên.

- Nếu không sao ta kích động được chứ!

Long Cốt Cự Ngạc phóng tới giống như vui chơi, oanh oanh liệt liệt, cơ thể to béo kịch liệt đong đưa.
Chương 2193 Dân chúng tự thần

Khương Phàm hứng thú, nghe mùi vị đã có thể tiến đến cao giai Niết Bàn, trực tiếp ăn thì sẽ thế nào?

Chẳng phải muốn thăng thiên.

Mặc dù có thành phần khoa trương, nhưng hẳn là không sai được.

Tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh trao đổi ánh mắt, vốn cho rằng chỉ là bảo bối bình thường, xem ra còn có vui mừng?

Thế giới mới này thật đúng là cơ duyên khắp nơi ở trên đất, kỳ tích khắp nơi ở trên đất.

Ba ngày sau, Long Cốt Cự Ngạc đi đến một cánh rừng tươi tốt, nơi này rất vắng vẻ, cách Tổ Nguyên sơn gần đó đều rất xa xôi, lẽ ra rất hoang vu, nhưng cây rừng nơi này lại thông mậu, hoa cỏ ngát hương.

- Chính là chỗ này?

Khương Phàm ngắm nhìn bốn phía, ý thức xâm nhập vào địa tầng dò xét:

Long Cốt Cự Ngạc kỳ quái nói:

- Trước đó nơi này còn rất hoang vu, là ta đi nhầm nơi, hay là cấm chế nơi đó bị phá ra rồi?

Đông Hoàng Như Ảnh hỏi:

- Nơi đó có cấm chế? Cấm chế dạng gì?

Long Cốt Cự Ngạc lắc đầu:

- Ta không biết cấm chế gì, nhưng ta không tới gần nơi đó được.

Tặc Điểu nói:

- Mặt đất đều có thay đổi, mau nhìn xem bảo bối kia của ngươi có còn hay không!

- Còn! Ở nơi đó!

Ý thức của Khương Phàm cộng minh cùng địa tầng, rất nhanh đã nhận ra đầu nguồn bảo bối.

Tại một nơi cực sâu ở dưới đất khuấy động năng lượng cực mạnh, thông qua ý thức của hắn nhìn trộm, cực kỳ giống như long ảnh quay quanh.

Ầm ầm... Ầm ầm...

Long Cốt Cự Ngạc vung móng vuốt lên đào ra một cái hố sâu, lao thẳng đến sâu trong địa tầng.

Tại vị trí cách mặt đất ba ngàn mét, có một quả trứng lớn lẳng lặng nằm ở đó, lớn chừng núi đá, bị mười mấy phiến vảy rồng to lớn chăm chú bao viên.

Vảy rồng nhìn cứng rắn nặng nề, giống như tấm chắn thiên chùy bách luyện, bọn chúng tỏa ra hào quang sáng chói cường thịnh, tầng tầng lớp lớp đánh thẳng vào địa tầng xung quanh, màu sắc rực rỡ hoa mỹ, ánh sáng lộng lẫy mà thần bí, ở phạm vi vạn mét xung quanh tạo thành giam cầm lĩnh vực phức tạp.

- Oa a, lại là quả trứng rồng. Không lạ khi có thể kích thích huyết mạch ta thăng hoa, để cho ta không ngừng trưởng thành.

Long Cốt Cự Ngạc nhìn qua bảo bối, nó kích động đồng thời lại cảm nhận được một cảm giác áp bách mãnh liệt, như là đây không phải là trái trứng, mà là quân vương Long tộc.

- Nó mai táng ở chỗ này mấy trăm ngàn năm.

Đông Hoàng Như Ảnh bỗng nhiên khẽ nói, vẻ mặt phức tạp.

- Làm sao ngươi biết?

Tặc Điểu kinh ngạc.

- Ta có thể suy tính.

Đông Hoàng Như Ảnh khống chế Thiên Thu Vạn Cổ bên trong Lục Đạo truyền thừa, đối với những thứ yên lặng thời gian đã lâu kia, lại là thứ đã từng lưu lại dấu vết đặc biệt trong lịch sử, có xúc động rất sâu.

- Ngươi không phải là Không Gian linh văn sao, còn có thể biết bấm độn?

Tặc Điểu không tin.

- Vảy rồng vượt qua mấy trăm ngàn năm, lại còn có thể giam cầm đại địa, ẩn nấp quả trứng rồng này?

Long Cốt Cự Ngạc rất khiếp sợ, càng khiếp sợ hơn chính là vảy rồng mấy trăm ngàn năm này lại còn có thể ảnh hưởng đến huyết mạch của nó.

- Thời gian quá dài, cấm chế đã yếu bớt, cho nên mới bị ngươi phát hiện. Bây giờ hẳn là do thế giới mới biến động mạnh, địa tầng cũng bị biến đổi phá hủy cấm chế đã yếu ớt.

Khương Phàm cẩn thận theo dõi quả trứng rồng ở sâu trong vòng sáng kia.

Nếu là trứng rồng, tại sao lại thất lạc đến nơi đây?

Chẳng lẽ trong thế giới mới từng có qua Long tộc cường hãn?

Những vảy rồng kia hẳn là để bảo vệ, lại là năng lượng nguyên (cội nguồn), nếu đã như vậy, vì sao trứng rồng mấy trăm ngàn năm đều không có ấp?

Long Cốt Cự Ngạc kích động nói:

- Đúng! Khẳng định là thế giới mới biến động phá hủy cấm chế đã yếu ớt, các ngươi tránh hết ra, ta muốn bài trừ lớp cấm chế này!

- Vẫn là ta tới đi, mặc dù cấm chế chịu ảnh hưởng, nhưng vẫn rất mạnh.

Khương Phàm ra hiệu đám người lui lại, kích phát linh văn, thiêu đốt huyết khí, trong liệt diễm đang sôi trào ngập trời, tỉnh lại móng vuốt Chu Tước đang yên lặng.

Ầm ầm!

Địa tầng đại bạo động, vết nứt lan tràn, liệt diễm tuôn ra, đốt cháy nham thạch.

Một con Chu Tước hoa lệ giương cánh trong liệt diễm, hai mắt rực sáng, lệ khí cuồn cuộn, theo Khương Phàm bay lên không, Chu Tước gáy to, âm thanh chấn động cả địa tầng, bạo kích về phía cấm địa vảy rồng lĩnh vực này.

Rống!!

Vảy rồng như lưu lại ý thức, trong chớp mắt đã thức tỉnh, phát ra tiếng long ngâm hùng hậu mà hùng vĩ, mặt ngoài nhanh chóng thẩm thấu ra máu tươi nồng đậm, theo vảy rồng răng rắc giòn vang, máu tươi ầm vang bộc phát, kích phát ra huyết khí vô tận, diễn biến long uy kinh khủng.

Vạn mét cấm khu ầm vang cuồn cuộn, một con Đại Long bá đạo quái dị thành hình, tiếp tục bành trướng trong long khí cùng huyết khí đang bạo động, lật tung địa tầng, nghênh kích Lăng Thiên Chu Tước.

Biến cố ngoài ý muốn để Long Cốt Cự Ngạc bọn hắn bỗng nhiên biến sắc.

Đông Hoàng Như Ảnh quả quyết đưa tay, ngưng tụ Không Gian đạo ngấn, nàng, Khương Phàm, Long Cốt Cự Ngạc, Tặc Điểu cùng Bạch Tai, toàn bộ được di chuyển rời khỏi.

Ầm ầm...

Vảy rồng gánh chịu lấy ý thức được lưu lại, huyết khí sôi trào cuồn cuộn, diễn biến Đại Long tuyệt thế, bốn phương tám hướng dưới địa tầng đều giống như cuồng phong cuốn tới đại dương mênh mông, nhấc lên gợn sóng.

Vốn là cấm khu vạn mét, trong thời gian rất ngắn lại trùng kích mấy trăm dặm sơn hà.

Đại địa lan tràn vết nứt, rừng rậm bị vô tình tách rời, núi cao đều ầm vang sụp đổ. Xa xôi ngoài vạn dặm, Tử Kim Cự Long đang dò xét cấm khu Trung Bộ tại thời khắc này nhận lấy kích thích mãnh liệt, như là huyết mạch cũng vì đó mà xao động, nổi lên nhiệt lưu cuồn cuộn, quét sạch thân rồng khổng lồ năm vạn mét.

Toàn thân nó sôi trào long khí kinh khủng, ngẩng đầu nhìn về phía đầu nguồn rung chuyển.

- Quả trứng kia còn sống không, hay là vảy rồng kia đang quấy phá?

Toàn thân Khương Phàm nhấc lên huyết khí, miệng mũi tràn ra máu tươi, móng vuốt Chu Tước ở tay phải nhận lấy trùng kích như muốn cưỡng ép thức tỉnh, liệt diễm không ngừng cuồn cuộn, thậm chí là không bị khống chế mà sôi trào từ tay phải, đốt cháy địa tầng, chấn động cả trời đất.

- Tiểu tổ tông của ta ơi, đây là khí tức gì?

Long Cốt Cự Ngạc thấp thỏm lo âu, gục ở chỗ này đều không động đậy được, xương rồng to lớn vẫn lấy làm kiêu ngạo giống như đang run lẩy bẩy, sừng rồng trên trán cũng mờ đi ánh sáng.

Kính sợ!

Nguồn gốc từ huyết mạch, thậm chí là linh hồn!

Đông Hoàng Như Ảnh nghiêm túc nhắc nhở Khương Phàm:

- Tình huống của ta ngươi cũng hiểu rõ, nếu có ta thể tuỳ tiện nhìn trộm đến khí tức thời gian, sẽ phát giác được vết tích dòng sông lịch sử còn sót lại, nói rõ quả trứng rồng này ẩn giấu đi bí mật cực lớn.
Chương 2194 Đại Đạo Long Quỳ (1)

- Các ngươi đều lui lại!

Khương Phàm áp chế móng vuốt Chu Tước muốn rời khỏi, ý thức trầm luân vào địa tầng, cộng minh cùng Đại Địa Mẫu Khí, chuẩn bị mở ra Sơn Hà Đại Táng.

- Ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Đông Hoàng Như Ảnh quả quyết rút lui về phía sau, cuốn đi bọn Long Cốt Cự Ngạc.

Trứng rồng vẫn lẳng lặng lơ lửng ở nơi đó, sinh cơ yếu ớt, nhưng vảy rồng lại xung quanh hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu, khuấy động long uy cuồn cuộn, diễn biến ra long khí kinh khủng.

Long khí, huyết khí xen lẫn, hóa thành tuyệt thế Đại Long, quay quanh bên trong tầng đất.

Hình thể của nó thật sự là quá to lớn, giống như dãy núi nguy nga có thể đè sập vùng không gian này.

Nó đang thức tỉnh ý thức, cái đầu rồng giống như núi lớn chậm rãi nhấc lên, nhìn hư ảnh Chu Tước bên trong liệt diễm ngập trời, cùng địa tầng khủng bố đang kịch liệt cuồn cuộn ở trước mặt.

Khương Phàm trầm luân vào địa tầng, cơ hồ hóa thân thành Đại Địa Mẫu Khí, khống chế sông núi mênh mông, cộng minh cùng tất cả uy lực tự nhiên trong địa tầng.

Nhưng... thời điểm Khương Phàm đang muốn thi triển Sơn Hà Đại Táng, hư ảnh Cự Long vậy mà phát ra thanh âm đứt quãng.

- Đại đạo diệt tình... Vô hạn luân độ... dân chúng tự thần... Vạn vật khó khăn... Thần khóc dân chúng... Chư Thiên tận thế... Hắn... Tới... Hắn... Lại tới... Vài lần luân hồi, vài lần quy hư... Ai có thể kết thúc số mệnh Hoang Cổ này... Ai có thể trọng lập Phong Bia Hồng Mông kia... Ai có thể triệu hoán... hàng trăm vạn đồ đằng đang ngủ say... Ai có thể tái diễn... Vạn cổ Phong Thần đại điển... Ai có thể ngăn cản... Hắn trở về...

Hư ảnh đầu rồng Cự Long kinh khủng chậm rãi bước về phía trước, huyết khí vô tận hội tụ trong đôi mắt, giống như hai mặt trăng máu ở khung trời màu vàng, mang cho Khương Phàm áp bách nặng nề:

- Lại một lần luân hồi, lại một trận Thần Ma đại táng, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Ngươi chuẩn bị xong chưa! Hắn, muốn trở về!

Ầm ầm...

Huyết nguyệt sụp đổ, long khí cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt tán loạn, một lần nữa về tới bên trong mười tám tấm vảy rồng.

Mười tám tấm vảy rồng giống như mười tám tòa long bia, tỏa ra ánh sáng sáng chói, khuấy động long khí hùng hồn, bọn chúng rời khỏi trứng rồng, lẳng lặng vờn quanh ở xung quanh, giống như là cấm vệ đang bảo vệ.

Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn liệt diễm, ý thức còn đang giao hòa cùng Đại Địa Mẫu Khí, nhưng hắn cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, trong đầu quanh quẩn lặp đi lặp lại tiếng long ngâm Cự Long phát ra.

Đinh tai nhức óc, càng chấn động linh hồn.

Dân chúng tự thần?

Chư Thiên tận thế?

Hắn tới? Ai đến rồi!

Cái gì gọi là số mệnh Hoang Cổ? Cái gì gọi là Phong Bia Hồng Mông!

Cái gì gọi là hàng trăm vạn đồ đằng? Cái gì gọi là... Phong Thần đại điển!

Đan Hoàng lâm vào rung động vô tận, quả trứng rồng này khẳng định có liên quan cùng chỗ di tích táng thiên sâu trong thế giới mới kia.

Chủ nhân của trứng rồng, cũng chính là con Đại Long này, có thể là đã từng ngăn cản 'Người kia' tiên phong.

Nhưng vì sao không có vẫn lạc tại di tích táng thiên, mà là mai táng tại một nơi ngoài vạn dặm này.

Chẳng lẽ là lúc sắp chết, ngưng kết toàn bộ năng lượng, phóng xuất ra sự sống tinh nguyên?

Nhưng, những thứ này không quan trọng, quan trọng là những lời Cự Long nói kia.

Dân chúng tự thần là cái gì!

Hồng Mông Phong Bia, hàng trăm vạn đồ đằng, Phong Thần đại điển, lại là cái gì?

Đây là thứ mà thời điểm vụ tai nạn bộc phát từ thời đại ba vạn năm trước kia của bọn hắn hoàn toàn chưa từng xuất hiện!

Chẳng lẽ, tại thời đại Đại Long, hoàn thành bố trí cao cấp càng hùng vĩ hơn, nhìn trộm đến bí mật càng kinh khủng càng sâu hơn?

Hắn đã trở về?

Tại sao lại muốn dùng trở về!

Chẳng lẽ, hắn thuộc về thế giới này?

Vậy vì sao hắn...

- Sư phụ...

Khương Phàm khẽ gọi Đan Hoàng trong ý thức.

- Ta xác thực biết một số bí mật. Ta đồng ý với ngươi, sau khi ngươi thành thần đều sẽ nói cho ngươi biết.

Rốt cuộc Đan Hoàng cũng tỏ thái độ, nhưng vẫn đắm chìm trong lúc khiếp sợ, như là nhìn trộm đến bí mật càng kinh khủng hơn.

- Nhất định phải đợi đến ngày đó sao?

Khương Phàm khẽ nhíu mày, chỉ là một bí mật mà thôi, tại sao lại phải nhiều lần che giấu.

Hắn đều đã là Thánh Linh cảnh, còn chưa đủ tư cách sao?

- Kẻ địch thật sự ngươi phải đối mặt, chỉ sợ đến khi ngươi xưng đế đều khó mà chống lại được.

- Sư phụ, ngài là chăm chú?

Khương Phàm càng nhíu chặt mày hơn, xưng đế không thể nghi ngờ là theo đuổi chí cao cao nhất cả kiếp trước lẫn kiếp này của hắn, chỉ cần có thể lên trời chứng đạo, thành tựu đế vị liền có thể chấn nhiếp Đế Quân tám phương, kết thúc tất cả chiến đấu.

Đến lúc đó, mặc kệ các Đế Quân có nguyện ý hay không, đều nhất định phải thừa nhận địa vị của hắn, mặc kệ có nguyện ý hay không, cũng không thể lại nổi lên chiến tranh Đế cảnh.

Đến lúc đó, Thương Huyền đại lục xuống đến dân chúng lên tới hoàng đạo, đều phải tiếp nhận hắn thống ngự, quy thuận dưới trướng hắn.

- Ngươi rất khó hiểu, nhưng xác thực có tồn tại như thế này.

- Phía trên Đế cảnh, còn có cảnh giới cao hơn?

- Đây không phải cảnh giới, mà là... Ta đã từng tiếp xúc qua, nhưng ta nói không rõ ràng. Hài tử à, ta có một loại dự cảm, ngươi luân hồi cũng không phải chỉ là Thiên Hậu triệu hoán, mà là bản thân thế giới này cứu rỗi.

Đan Hoàng càng khẳng định, sau khi Khương Phàm thần hồn câu diệt luân hồi ẩn giấu đi bí mật càng sâu, Thiên Hậu ở trong bóng tối vô tận ngàn năm kêu gọi, không chỉ là gọi Khương Phàm luân hồi, mà càng là thứ càng kinh khủng.

Trước đó chỉ là suy đoán, bây giờ lại càng thêm vững tin.

Nếu không, làm sao Khương Phàm lại có thể tiếp xúc đến di niệm Long Thần lưu lại?

Lại vì sao phải biết Thần Ma tận thế đã từng có?

Cái này không hợp nhân quả!

Thậm chí Khương Phàm còn tấp nập đạt được một ít bảo vật truyền kỳ, bảo thụ truyền kỳ, thậm chí hắn ở chỗ này còn có được Cửu Khiếu Thông Linh Quả, đều giống như một ít chỉ dẫn cùng bố trí từ nơi sâu xa.

- Bản thân cứu rỗi...

Khương Phàm thì thào khẽ nói.

- Xảy ra chuyện gì? Chính nó an tĩnh?

Long Cốt Cự Ngạc về tới đây, kinh nghi nhìn một màn trước mắt.

Vảy rồng đã tản ra, có thể tinh tường nhìn thấy bộ dáng chân thực của trứng rồng.

Giống như một quả trứng, nhưng cũng không phải một quả trứng, mượt mà sáng long lanh, tỏa ánh sáng ngũ sắc, nhưng mặt ngoài lại trải rộng vết nứt, giống như nhận lấy trọng kích.

Khương Phàm lấy lại tinh thần, không nghĩ nhiều nữa, cũng đi tới trước trứng rồng lơ lửng cẩn thận xem xét.

Trứng rồng mượt mà cực lớn, giống như Ngọc Sơn lơ lửng ở trước mặt, có rất nhiều vết nứt, giăng khắp ở nơi, nhưng vết nứt không sâu, tình huống không tính là nghiêm trọng.
Chương 2195 Đại Đạo Long Quỳ (2)

Cho dù là đã qua đi mấy trăm ngàn năm, nhưng trứng rồng vẫn khuấy động mênh mông khí tức sinh mệnh, cùng uy lực long nguyên kinh người, để Khương Phàm đều cảm nhận được cảm giác áp bách hít thở không thông.

- Quả trứng rồng này có thể giao cho ta không? Không không không, cho ta ăn một phần ba là được, hắc hắc, có phải quá tham rồi hay không?

Long Cốt Cự Ngạc chống đỡ áp bách huyết mạch, con mắt lộ ra tia sáng tham lam.

- Trứng rồng cho ngươi, vảy rồng cũng cho ngươi, đều cho ngươi. Tình huống trứng rồng ta không rõ ràng lắm, nhưng chủ nhân của vảy rồng hẳn là một Thần Long.

Khương Phàm có thể phán định, bảo tàng Đại Tặc khổ sở đợi chờ này là 'Thần vật'.

- Thần Long?

Huyết khí toàn thân Long Cốt Cự Ngạc lập tức được đốt lên, tròng mắt đều trừng đến căng tròn.

- Ngươi xác định là Thần Long? Mà không phải Thánh Hoàng cảnh?

Không phải Đông Hoàng Như Ảnh hoài nghi, mà là càng nhiều khiếp sợ hơn.

Thần cốt thần vật phổ biến giấu trong tay Chí Tôn Hoàng Đạo, bên ngoài tuyệt thế hiếm thấy, há có thể lần lượt để Khương Phàm gặp được.

Huống chi, Thần Long sao?!

Long tộc không thể nghi ngờ là Chí Tôn Hoàng Giả trong thế giới Yêu thú, bất luận là thân thể hay là truyền thừa đều quá quá mạnh.

Trong thời gian vô tận từ Hồng Hoang đến nay, Long tộc từ đầu đến cuối vẫn luôn hùng cứ trên đỉnh Yêu tộc, cái này đủ để chứng minh bọn chúng cường hãn.

- Ít nhất là Thần Long, thậm chí là Thần Linh đỉnh phong. Nó hẳn là đều hội tụ long huyết đến trên vảy rồng tại lúc sắp chết. Mấy trăm ngàn năm trôi qua, long huyết long lân đã triệt để hòa thành một thể, tương đương với Thần Binh trọng khí. Mặc kệ là ngươi dùng để hấp thu năng lượng, hay là xem như vũ khí, đều có thể thay đổi vận mệnh.

- Thật... Thật cho ta hết?

Giọng của Long Cốt Cự Ngạc đều run lên.

- Đây không phải là do ngươi phát hiện sao? Đây là duyên phận, nó thuộc về ngươi.

Khương Phàm rất sung sướng, không chút khó chịu không buông nào.

Đây chính là đồ của Long tộc, giao cho cự ngạc có được huyết mạch Long tộc là thích hợp nhất. Huống chi... Nếu như không phải cự ngạc 'Xoay quanh' đến chỗ Lục Mục Linh Hầu nơi đó, hắn cũng sẽ không phát hiện Thông Linh Thụ, không phát hiện được Thông Linh Thụ, liền không có hy vọng giành lấy cuộc sống mới cho Đan Hoàng.

Cái nặng nề cơ duyên này, giao cho Đại Tặc!

- Ha ha, tốt tốt tốt, ha ha ha. Nếu ta là giống cái, ta liền gả cho ngươi, ha ha...

Long Cốt Cự Ngạc kích động chợt vỗ móng vuốt, chấn động đến địa tầng đều tại ù ù lay động.

- Hãy lợi dụng bảo bối này thật tốt, nó khả năng đều rất đặc biệt so với ngươi, so với chúng ta mong muốn.

Khương Phàm đưa tay khẽ chạm vào vảy rồng to lớn giống như long bia, trong đầu vẫn đang quanh quẩn 'Di ngôn' con Cự Long kia lưu lại.

Đây không chỉ đơn giản là bảo bối, mà hẳn là còn có thể tiếp xúc đến bí mật càng sâu, liền nhìn tạo hóa của cự ngạc.

Đông Hoàng Như Ảnh thoáng nhìn Khương Phàm, sắc mặt bình tĩnh, trong lòng chợt có cảm giác bội phục.

Cơ duyên hoàn mỹ như vậy nếu đổi lại là người khác khẳng định muốn một mực nắm ở trong tay, há có thể tuỳ tiện chia sẻ, Khương Phàm lại tiện tay liền cho Long Cốt Cự Ngạc.

Đây không chỉ là phách lực, càng là thái độ.

Trách không được kiếp trước Khương Phàm có thể có được nhiều tùy tùng như vậy, hắn đối với người bên cạnh thật sự là không thể trách.

Bên cạnh Khương Phàm kiếp trước hay kiếp này có thể có nhiều Thánh Linh, Thánh Vương ở xung quanh như vậy, cũng đều là hắn dùng tài nguyên rộng lượng cùng tuyệt thế cơ duyên cưỡng bức chồng chất đi ra.

Ví dụ như, vị Bạch Tai bên cạnh này.

- Di vật của Thần Long sao.

Tâm tình Đông Hoàng Như Yên khá phức tạp, không phải nói ai có được tỷ tỷ liền sẽ phải hao hết vận khí suốt đời sao, vậy mà Khương Phàm càng ngày càng tốt lên.

Chẳng lẽ Khương Phàm thật sự là chân mệnh thiên tử của tỷ tỷ?

Nhưng, hai người này thật sự nhìn không xứng mà.

- Móc bảo bối ra xong, chúng ta đi tới Tổ Nguyên sơn đi.

Tặc Điểu cũng hâm mộ, cá sấu lớn đều đã là Thánh Linh, cơ duyên như vậy chẳng phải là có thể mang đến cơ hội bước lên Thánh Vương?

Kích thích trên huyết mạch càng có thể khả năng khai thác làm đột phá tiềm lực.

- Ta có thể liền dùng bây giờ hay không?

Đại vương nhịn không được, hận không thể liền nuốt trứng rồng, dán lên vảy rồng ngay bây giờ, lúc trước chỉ là hút long khí mấy năm liền cảm thấy tỉnh long mạch, nhưng bây giờ nếu là ăn hết, sẽ có hiệu quả cỡ nào?

- Đương nhiên. Ngươi vẽ cho chúng ta địa đồ, chỉ điểm tất cả tình huống Tổ Nguyên sơn phân bố tại thế giới mới, sau đó vào trong Thông Thiên Tháp bế quan, chính chúng ta đi tìm bảo bối.

Khương Phàm cũng chờ mong cự ngạc có thể có thu hoạch, nếu như có thể bước lên vấn đề Thánh Vương, vậy hắn ở thế giới mới này cũng không có cái gì thật sự phải sợ nữa cả.

- Tốt tốt tốt. Tuy nhiên ta chỉ hiểu rõ lãnh địa xung quanh, khoảng chừng là phạm vi một phần năm thế giới mới, nơi khác thật không có đi qua.

Long Cốt Cự Ngạc bắt đầu phủi trên mặt đất, giới thiệu tình huống Tổ Nguyên sơn gần đó cho Khương Phàm.

Không lâu sau đó, một tiếng long ngâm như có như không từ xa xôi bay tới, cách rất rất xa, lại lờ mờ có thể nghe được, đủ để chứng minh tiếng long ngâm khủng bố.

- Tử Kim Cự Long? Nó bị kinh động! Đi mau!!

Khương Phàm quả quyết lấy vảy rồng cùng trứng rồng đi, cũng thu Long Cốt Cự Ngạc vào, mang theo bọn người Bạch Tai nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Không lâu sau đó, Cự Long hoành không, long khí sôi trào như đại dương, giáng lâm đến phế tích khu này.

Cho dù Khương Phàm đã rời khỏi, nhưng huyết khí cùng long uy do trứng rồng cùng vảy rồng lưu lại, vẫn bị nó mẫn cảm bắt được.

- Đây là... khí tức Thiên Long?

Cự Long thôn hấp năng lượng phạm vi trăm dặm, cẩn thận thưởng thức huyết khí cùng long khí.

Đúng là khí tức Thiên Long, nhưng ánh sáng bảy màu chiếm cứ không tiêu tan là đang xảy ra chuyện gì.

Thất Thải Thiên Long?

Đây là huyết mạch gì!

Chẳng lẽ...

Vẻ mặt Tử Kim Cự Long đột nhiên nghiêm trọng lên, nghĩ đến một loại huyết mạch đáng sợ.

Đại Đạo Long Quỳ?

Chí Tôn chân chính, tồn tại chí cao của Thiên Long tộc!

Loại huyết mạch này không phải đã tuyệt tích rồi sao?

Không phải bị Cự Long tộc bọn chúng xóa đi sao?

Mà cái khí tức này lại còn là thần uy?

Còn giống như không chỉ là thần uy!

Nơi này đã mai táng qua cái gì, Long Cốt Đại Đạo Long Quỳ?

Hay là vũ khí có liên quan với Đại Đạo Long Quỳ?

Cơ thể Cự Long năm vạn mét không tự chủ được mà quay quanh một chỗ, nhấc cái đầu cao ngạo lên, nhìn dãy núi mênh mông.

Nơi này lại có vật phẩm Thiên Long Chí Tôn còn sót lại!

Là ai đã mang đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK