Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1160 Tai nạn lại diễn ra

Ầm ầm...

Khí tức tai nạn trong nháy mắt tràn ngập khắp phế tích, kích thích thần kinh của tất cả mọi người.

Thổ nguyên lực, khí tức sinh mệnh, còn có Thủy nguyên lực… giữa đại địa toàn diện bạo động, như là đại địa cuồng nộ, nhấc lên đường sông, hơn bốn ngàn mét phế tích ầm vang sụp đổ, giống như cuồn cuộn nộ trào, che mất tất cả.

Tử Lân Cự Lang đang phát cuồng, tử đệ Kim Thành chạy trốn tứ phía, toàn bộ bị vô tình nuốt hết.

Lúc này, dược hiệu của Bá Nguyên Đan tiêu hao không sai biệt lắm, bọn hắn liên tiếp cảm nhận được suy yếu.

Ầm ầm...

Đại địa cuồn cuộn, thế như con sông, cuồng bạo vô tình.

Bọn hắn đang kêu rên trong cái khe sụp đổ, đang giãy dụa trong đất đá cuồn cuộn, lại không có cách nào kháng cự lại được khí tức tai nạn đang bao phủ kia, bọn hắn thậm chí nhận được sợ hãi cùng tuyệt vọng từ linh hồn cảm, cứ như vùng đại địa này muốn mai táng bọn hắn, cứ như thế giới này muốn thu tính mạng của bọn hắn về, cứ như trực tiếp mở ra Đại Môn Luân Hồi ở trước mặt bọn hắn.

- A...

Lãnh Tuyền dừng ở giữa không trung, che miệng lại, sợ hãi nhìn đại địa bạo động toàn diện, nhìn những cự lang cùng tử đệ hoàng tộc bị nuốt hết kia.

Không chỉ có mỗi nàng đang sợ hãi, hai đôi mắt ẩn nấp trong hư không cũng bị tràng diện tai nạn đột nhiên lại tuyệt vọng này chấn kinh thật sâu.

- Cứu ta... Cứu ta...

Số lượng lớn các học viên Thư viện kêu khóc thê lương.

Lãnh Tuyền bừng tỉnh, nhấc lên mê vụ bành trướng, hóa thành số lượng lớn mãnh cầm, nhào về phía các học viên, cũng nhào về phía các tử đệ hoàng tộc.

Nhưng, tai nạn bạo động quá kinh khủng, rất nhiều mãnh cầm còn không có lao xuống tới đã liền bị đuổi tản ra, có một số đã đã bắt được người, nhưng cũng bị bao phủ tới bên trong tầng đất.

Tại thời khắc sinh tử, toàn lực phóng thích của nàng cũng chỉ ném ra được bảy người.

Ý thức Khương Phàm từ trong không gian thần bí khôi phục lại, ngay sau đó lại bị suy yếu mãnh liệt bao phủ, toàn thân bủn rủn, ý thức hôn mê.

Tiêu hao so với lần trước còn lớn hơn!

Tuy nhiên, Khương Phàm đã giữ lại cho mình Bá Nguyên Đan, chính là chờ sử dụng ngay bây giờ.

Bá Nguyên Đan nhanh chóng kích phát tiềm lực.

Khương Phàm kịch liệt thở dốc, hai mắt phát cuồng, phát ra tiếng gào thét khàn giọng, phóng tới trong lớp đất, xông về phía Hứa Như Lai đang giãy dụa.

Hứa Như Lai giống như nđi ngược dòng người, đang sợ hãi giãy dụa, tại tuyệt vọng gào thét, linh lực hắn thả ra căn bản là không có cách nào hình thành được võ pháp, mới ra đến liền bị đảo loạn, mà thân thể cũng bắt đầu gầy gò, suy yếu không cách nào nói rõ đang nuốt hết lấy hắn.

Đại địa thôn phệ, tác dụng của dược hiệu làm cho ý chí của hắn vỡ tung.

Trước khi Hứa Như Lai hôn mê, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ở trước mặt.

- Ngươi cũng không thể chết dễ dàng như vậy.

Khương Phàm bóp lấy cổ của hắn, mang theo xông ra địa tầng (tầng đất).

Ngao!!

Ba con Tử Lân Cự Lang đầu lĩnh liên tiếp xô ra khỏi tầng đất hỗn loạn bạo động, hình thể tăng vọt đến hơn năm mươi mét, hùng tráng hung tàn, răng nanh chảy tràn cả nước bọt.

Bọn chúng mở ra hai cánh, điên cuồng giận dữ.

Mặc dù vô cùng suy yếu, nhưng cuồng tính bị kích phát, bọn chúng nhấc lên tử khí xông về không trung.

Số lượng lớn Tử Lân Cự Lang Linh Hồn cảnh lục trọng thiên cũng đều lao ra, đạp trên phế tích hỗn loạn, chịu đựng cảm giác suy yếu khó chịu, gầm thét giận dữ đuổi bắt Khương Phàm.

Khương Phàm bằng vào Bá Nguyên Đan mang tới cuồng tính, điên cuồng chạy trốn, tốc độ đạt tới cực hạn.

Ngao...

Ba con Tử Lân Cự Lang đầu lĩnh mang theo đàn sói điên cuồng đuổi bắt, khí tức tàn nhẫn tràn ngập khắp thiên địa.

Bọn chúng nhấc lên tử khí, ngưng tụ thành hơn mấy ngàn vạn cái móng vuốt tử khí, tràn ngập đất trời hoành kích bầu trời, cuốn về phía Khương Phàm.

- Mấy ca, cùng lên đến!

Ngược lại Khương Phàm không sợ mà cười, đột nhiên lao xuống, đánh tới hồ lớn trước mặt.

Hắn thu liễm liệt diễm, đâm thẳng đầu vào.

Móng vuốt tử khí theo đuổi không bỏ, liên miên bất tuyệt oanh kích hồ lớn, thanh thế to lớn, đinh tai nhức óc. Mảng lớn mặt hồ đều sôi trào.

Toàn bộ móng vuốt tử khí xông đến, to lớn như cái cối xay, càng không thể phá vỡ, sắc bén như đao.

Khương Phàm nổ tung liệt diễm dưới chân, đẩy tốc độ hắn lên cao nhất lặn xuống.

Mắt thấy móng vuốt sắp đuổi tới, hắn lại đột nhiên di chuyển phương hướng.

Đúng vào lúc này...

Rống!

Sâu trong hồ lớn, một con cự quy khổng lồ đột nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng gào thét thật lớn.

Sóng âm cuồn cuộn, cuốn qua sâu trong đáy hồ, đối diện va chạm móng vuốt thật lớn.

Cùng với tiếng vang ngột ngạt hỗn loạn, sóng âm chấn vỡ nát móng vuốt, va chạm với mặt hồ.

Hơn mười dặm mặt hồ lập tức sôi trào, thủy triều mãnh liệt, hơi nước cuồn cuộn.

Tử Lân Cự Lang liên tiếp dừng ở bên hồ, cảnh giác mặt hồ.

Rầm rầm...

Một con cự quy chậm rãi đưa ra khỏi mặt nước, thân thể cao lớn giống như một ngọn núi nhỏ màu đen, cốt thứ sắc nhọn giống như cây giáo thô to, từng chiếc thông thiên, lấp lóe ý lạnh.

Chân nó đạp cuồn cuộn thủy triều, nhấc lên cái đầu dữ tợn, tàn nhẫn tập trung vào đàn sói đang khiêu khích nó.

Tử Lân Cự Lang phát ra tiếng gào trầm thấp, căm tức nhìn cự quy.

Mặc dù cự quy cường đại, huyết mạch cổ lão, nhưng chúng nó có địa vị tôn quý, cũng không e ngại.

Cự quy hoàn toàn hiển lộ ra thân thể cao lớn, dài đến trăm mét, nặng đến trăm vạn tấn, khí tức kinh khủng tràn ngập hồ lớn, càng hồi hộp lấy xung quanh dãy núi.

- Các ngươi từ từ trừng mắt, ta đi trước đây.

Khương Phàm thừa dịp dược hiệu vẫn còn, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, nhanh chóng thoát khỏi đáy hồ.

Hắn đã sớm điều tra tốt địa hình, cũng coi như đạt được hết thảy, từng bước một, vòng vòng đan xen.

- Tỷ tỷ, tỷ biết đó là võ pháp gì không? Tỷ tỷ, hắn không phải Hỏa Diễm linh văn sao? Tỷ tỷ, hắn vậy mà lại có thể mai táng sơn hà! Tỷ tỷ, cảnh giới của hắn là tứ trọng thiên, vậy mà lại có thể để toàn quân Chí Tôn Kim Thành cơ hồ bị diệt hết!
Chương 1161 Người thật sự khủng bố

Trong hư không, Đông Hoàng Như Yên nhìn qua Khương Phàm đang chạy thoát, cảm xúc chập trùng, kinh hồn khó định, tấm má ngọc xinh đẹp kia đã không còn nụ cười nhẹ nhõm trước đó nữa.

Nàng rất chờ mong nhìn thấy trò hay đặc sắc, lại không nghĩ rằng sẽ thấy được một trận mai táng rung động lại tàn nhẫn như vậy.

Đây cũng không phải là đặc sắc, mà là khủng bố.

Khương Phàm, rốt cuộc hắn là quái vật gì?

Đông Hoàng Như Ảnh cảm nhận được rung động trước nay chưa có.

Lấy thiên phú và thực lực củaKhương Phàm quả thật có thể vượt cấp săn giết ngũ trọng thiên, nhưng vừa rồi hắn mới mai táng toàn bộ ngũ trọng thiên. Ngay cả lục trọng thiên, thất trọng thiên đều cuốn tới dưới mặt đất.

Mà, Khương Phàm là Hỏa Điểu linh văn, có thể khống chế uy lực tự nhiên hẳn là liệt diễm, làm sao hắn có thể khống chế được uy lực sơn hà?

Cái này rõ ràng chính là đã vượt qua phạm trù hiểu biết của nàng.

Khương Phàm, rốt cuộc làm thế nào hắn làm được?

- Tỷ tỷ, tỷ có ghi chép lại không? Cảnh tượng này nhất định phải giao cho phụ thân, giao cho thần giáo.

Trên mặt Đông Hoàng Như Yên không còn nụ cười, trong lòng càng không có hứng thú, thậm chí còn sinh ra một cảm giác sợ hãi đối với Khương Phàm.

Cái tên điên này vì để bắt sống Hứa Đan, vậy mà có thể nhịn được đau đớn, mặc cho đàn sói điên cuồng cắn xé gặm.

Tính tình như thế nào, nghị lực như thế nào mới có thể hoàn thành kế hoạch tàn bạo như thế.

Tràng diện máu thịt be bét ấy đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong trí óc của nàng, vung đi không được.

Càng không thể tin hơn chính là, lúc ấy rõ ràng Khương Phàm đã bị gặm cắn nửa sống nửa chết, lại đột nhiên khỏi hẳn, thật giống như hồi quang phản chiếu.

Liền xem như đã tận mắt chứng kiến, nhưng thật sự nàng đều không thể nào tiếp thu được.

Điều thật sự để nàng sinh ra cảm thấy lạnh trong lòng chính là, nụ cười trên mặt Khương Phàm.

Quỷ dị như vậy, tàn nhẫn như vậy, khủng bố như vậy.

- Ta vẫn luôn ghi chép.

Đông Hoàng Như Ảnh nắm chặt ngọc thạch trong tay, cũng cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt từ trên người Khương Phàm.

Người điên cuồng kỳ thật có rất nhiều, không đáng để lo.

Người điên cuồng lại cường hãn, là một cường nhân thì đáng giá để coi trọng.

Điên cuồng cường hãn, càng tinh minh tàn nhẫn hơn người, mới thật sự là người khủng bố.

Khương Phàm chỉ mới mười mấy tuổi mà đã như vậy, chờ tương lai trưởng thành, sẽ kinh khủng đến cỡ nào.

Đông Hoàng Như Ảnh tin rằng thần giáo chú ý Khương Phàm hẳn là xuất phát từ bí mật nào đó, nhưng thần giáo tuyệt đối nghĩ không ra Khương Phàm còn sẽ có một mặt như vậy.

Chuyến này, xác thực tới đáng giá!

Ngọc thạch trong tay nàng, nhất định phải giao cho thần giáo.

- Lý Dần, mang ta rời khỏi nơi này, chạy tới phía trước chí ít năm trăm dặm.

Trước khi dược hiệu của Bá Nguyên Đan biến mất, Khương Phàm đã phóng Lý Dần ra.

Hắn đầu tiên là trọng thương ngã gục, sau đó lại là kích phát Tiểu Niết Bàn Thuật, tiếp đến là bị Sơn Hà Đại Táng cướp đoạt tinh lực, cuối cùng lại dùng Bá Nguyên Đan kích thích tiềm lực, thân thể đã đạt tới cực hạn.

Từ thân thể đến linh hồn, đều nhận phải tổn thương to lớn.

Lý Dần vừa mới đi ra, Khương Phàm liền lâm vào hôn mê, thể hiện đau đớn, sắc mặt tái nhợt.

- Sư phụ, ngài sinh hoạt thật có quy luật. Mỗi ngày ngoại trừ tìm đường chết thì chính là tìm đường chết, không có ham mê không tốt.

Lý Dần nhìn bộ dáng Khương Phàm, rất là rung động.

Sau khi xác định không có kẻ địch đuổi bắt, hắn liền mang theo Khương Phàm phóng tới phương xa.

- Kia là ai?

Đông Hoàng Như Ảnh lần nữa đi theo.

- Hắn là Lý Dần. Nửa năm trước xuất hiện ở Vương Quốc Hắc Ám, Thánh phẩm linh văn, xác định sơ bộ là Bất Tử Điểu. Hắn quanh năm mang theo mặt nạ, không ai thấy qua bộ dáng thật sự của hắn, cũng không ai biết lai lịch của hắn, nhưng tốc độ phát triển của hắn rất nhanh, thành tích tốt nhất là giết tới vị trí thứ năm trên Võ Hầu bảng.

Thời điểm Đông Hoàng Như Yên chờ đợi Khương Phàm trở về tại Vương Quốc Hắc Ám đã chú ý qua thiếu niên đặc biệt này.

Chỉ là không nghĩ tới, hắn lại đi theo Khương Phàm.

- Lý Dần? Ta nhớ lúc Khương Phàm bắt Lý Tịch có nói qua, hắn còn có một sư đệ tên là Lý Dần?

- Hắn có nói qua lời này sao, Lý Tịch thật sự là sư đệ Khương Phàm sao?

- Ta hoài nghi Khương Phàm thật có một sư phụ đặc biệt nào đó!

Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu, tiếp tục theo dõi.

Lý Dần mang theo Khương Phàm bay ra vài trăm dặm, trốn đến trong hẻm núi ẩn nấp.

Lần này Khương Phàm thật sự đã tiêu hao quá độ, hôn mê trọn vẹn hai ngày. Nhưng vẫn rất suy yếu, từ ý thức đến thân thể, là những trận đau nhói.

- Sư phụ, người đã tỉnh.

Lý Dần đứng dậy đi qua đỡ Khương Phàm.

- Ta ngủ bao lâu rồi?

Khương Phàm vuốt vuốt căng đau đầu.

- Hai ngày.

- Lâu như vậy?

- Kế tiếp người còn muốn làm gì? Có cần ta ở lại bồi người hay không?

- Không cần, ta có thể ứng phó.

Khương Phàm dùng sức lung lay đầu, lấy ra vài cọng dược thảo, đưa vào trong miệng nhấm nuốt luyện hóa.

- Đây là võ pháp Tiểu Quang Mang Thánh Pháp, trước tiên người làm quen một chút.

Lý Dần chuẩn bị xong võ pháp đưa cho Khương Phàm.

Khương Phàm nhận lấy, nhìn kỹ một chút, nói:

- Ngươi vẫn vào trong thanh đồng tiểu tháp bế quan, dược liệu cứ tùy tiện dùng, mau chóng dung hợp kiếm văn cùng võ pháp. Chờ ta gọi ngươi lại đi ra, chúng ta khả năng sẽ đến Địa Ngục.

- Địa Ngục?

- Đó chính là nơi ta muốn dẫn ngươi đi.

- Chúng ta đi Địa Ngục làm gì?

Lý Dần trừng to mắt, khó có thể tin.

Đây không phải là nơi mà người sau khi chết mới có thể đi sao?

- Tìm một chút đồ, có thể sẽ tốn thời gian rất lâu, ngươi chuẩn bị sẵn sàng.

Khương Phàm thu Lý Dần vào thanh đồng tiểu tháp, sau khi chữa trị khỏi trạng thái, hồi tưởng đến Sơn Hà Đại Táng thả ra lần này.

Quy mô giống như lớn hơn, uy lực cũng càng mạnh.

Chẳng lẽ là bởi vì mình lĩnh ngộ sâu hơn?

Hay là...

Khương Phàm nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên có chút cảm ngộ.
Chương 1162 Các phương tìm kiếm

Lúc trước, thời điểm tấm biển xô ra hư không, hiện ra hình ảnh Vu Thần tông trước khi hủy diệt. Năm vị lão nhân liên thủ phóng thích Sơn Hà Đại Táng trước đó đã từng hy sinh thân thể, lấy huyết nhục hài cốt làm dẫn, tạo thành huyết trận cỡ lớn. Mà lần này trước khi hắn phóng thích Sơn Hà Đại Táng, bị đàn sói gặm cắn chảy rất nhiều máu, so với thời điểm Hứa Như Lai mai phục trước đó đã nhiều hơn rất nhiều.

Chẳng lẽ, uy lực của Sơn Hà Đại Táng có liên quan tới đổ máu?

Tương đương với, huyết tế?

Khương Phàm càng nghĩ càng có khả năng.

Huyết tế sơn hà, thỉnh nguyện pháp chỉ?

Nếu thật là như thế này, Sơn Hà Đại Táng tựa hồ không có phương pháp nào có thể làm gì.

Khương Phàm lấp lóe ánh mắt, suy nghĩ càng thêm sinh động.

Nếu tìm tới phương pháp chỉ dẫn, có lẽ có thể lần nữa kéo dài tới mạch suy nghĩ.

Ví dụ như, thời điểm giao thủ cùng Hứa Thừa n trước đó, Hứa Thừa n đã từng lấy hơi nước diễn dịch ra thuế lực biển động, lúc ấy hắn có ấn tượng vô cùng khắc sâu.

Hơi nước bày biện ra hình ảnh đại dương mênh mông áp súc, bên trong có thiên khung có đại dương mênh mông, có hòn đảo có Hải thú, sau đó biển lớn bạo động, bao phủ Thiên Hải, quét sạch hòn đảo. Trong thoáng chốc, giống như là tất cả mọi người đều bị kéo đến trong đại dương mênh mông vô tận, bị biển động bao phủ thôn phệ, loại tràng diện tai nạn kia, khí tức tuyệt vọng kia, để cho người ta cảm động lây.

Sau đó, mê vụ diệt vong, biển động giáng lâm, mang theo khí tức tai nạn, phóng xuất ra uy lực cường đại.

Nếu như chính thức trong hải dương, đòn tấn công kia của Hứa Thừa n tuyệt đối sẽ đột phá gông cùm xiềng xích của cảnh giới.

- Thử nhìn một chút? Không cần mai táng sơn hà thật sự, mà là mượn uy lực sơn hà, diễn dịch thuế lực đại táng. Coi như uy lực không thực sự khủng bố như mai táng, nhưng ít ra có thể khống chế. Mà năng lượng mấy ngàn mét ngưng tụ lại cùng nhau, phóng thích thuế lực đại táng, uy lực hẳn là rất vui mừng.

Hai tay Khương Phàm nén trên mặt đất, ý thức trầm luân đến không gian mênh mông bên trong đất, yên lặng cảm ngộ, thử nghiệm thỉnh nguyện lực lượng thần bí.

Thời điểm Khương Phàm đắm chìm bên trong cảm ngộ, Lãnh Tuyền đã liên hệ đến đạo sư Bạch Ly của nàng, mấy người Hứa Vĩnh Xuân cũng liên hệ đến Chí Tôn Kim Thành.

Đám người Thi Văn Kiệt chết hết để Phạm Thiên thư viện vô cùng tức giận, bọn hắn lập tức điều động cường giả tiến vào Luân Hồi bí cảnh đuổi bắt Khương Phàm, đồng thời phái người tiến về Đại Diễn thánh địa, chuyển cáo tin tức Tô Lăng bị Khương Phàm sát hại.

Các trưởng lão trấn thủ vết nứt của Chí Tôn Kim Thành càng tức giận, bọn người Hứa Đan là truyền nhân bọn hắn tỉ mỉ bồi dưỡng, là cao tầng tương lai của Kim Thành, vậy mà lại chết thảm trong bí cảnh nhà mình.

Bọn hắn tự mình tiến vào Luân Hồi bí cảnh, phát đi mệnh lệnh với Tử Lân Cự Lang ở các nơi —— toàn diện động viên, đi săn Khương Phàm!

Trong mấy ngày ngắn ngủi, Luân Hồi bí cảnh lâm vào có oanh động trước nay chưa.

Cường giả Thư viện vượt qua trời cao, thần thức như biển, tràn ngập đất trời, bao phủ dãy núi rừng rậm.

Đàn sói bạo động, tiếng tru lên không dứt, phóng tới tại các nơi, cẩn thận tìm kiếm tung tích Khương Phàm.

Thậm chí Phạm Thiên thư viện còn cùng Chí Tôn Kim Thành liên thủ, hạ lệnh truy nã trong Luân Hồi bí cảnh chưa bao giờ có.

Chỉ cần có ai phát hiện tung tích Khương Phàm, cũng trợ giúp bọn hắn truy đuổi đến Khương Phàm, liền có thể thu hoạch được ngọc bài ra vào Luân Hồi bí cảnh vô hạn lần.

Đám dân liều mạng ở Luân Hồi bí cảnh lập tức náo động.

Mặc dù bọn hắn thành công tiến đến bí cảnh, nhưng tương lai muốn ra ngoài, vẫn phải nhấc lên nguy hiểm to lớn. Cho nên rất nhiều người trong bọn họ không dám tuỳ tiện rời khỏi, dù có đạt được đại cơ duyên cũng không dám rời khỏi.

Nhưng bây giờ, nếu như bọn hắn có được ngọc bài liền có thể tùy tiện ra vào, mà không cần quan tâm đến sống chết! Tương đương là bọn hắn có thể sử dụng hành tung của Khương Phàm, đổi chính mệnh của bọn hắn!

Số lượng lớn dân liều mạng tạm thời buông xuống tìm kiếm cơ duyên, toàn lực truy tìm Khương Phàm.

Mà chân dung của Khương Phàm cũng được Chí Tôn Kim Thành an bài xuống, giống như là như trời mưa rải đầy khắp các dãy núi, rừng rậm.

- Khương Phàm, rốt cuộc ngươi ở đâu!

Đồ Uyên đứng trên đỉnh núi, ngắm nhìn Luân Hồi bí cảnh đang lâm vào xao động, vẻ mặt nghiêm trọng.

Bọn hắn từ khi tiến đến đã bắt đầu tìm kiếm Khương Phàm khắp nơi, nhưng đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng đều không có.

- Chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được Khương Phàm, bí mật đưa hắn ra khỏi Luân Hồi bí cảnh, nếu không để rơi xuống trong tay Chí Tôn Kim Thành, coi như không chết cũng sẽ triệt để phế bỏ.

Hàn Ngạo thật là phục Khương Phàm, vậy mà lại có thể sống đến bây giờ dưới sự vây bắt của Chí Tôn Kim Thành, còn đắc tội sâu sắc với Chí Tôn Kim Thành cùng Phạm Thiên thư viện, gây đến gọi một là oanh oanh liệt liệt.

- Hắn náo đủ rồi, chúng ta cũng nên đón hắn về nhà. Chỉ là nhìn điệu bộ này của Chí Tôn Kim Thành, chúng ta cũng không thể lại từ về Vương Quốc Hắc Ám được.

Lâm Nam nhìn qua phương xa, người của Đại Tự Tại điện hẳn là tới rồi, có lẽ bọn hắn nguyện ý đưa Khương Phàm ra ngoài.

- Tìm được trước Khương Phàm lại nói, mặc kệ hắn muốn làm gì, cưỡng ép mang đi.

Đồ Uyên phóng lên trời, tìm kiếm Khương Phàm.

Bọn người Hàn Ngạo cưỡi Sư Thứu Thú, nhanh chóng đuổi theo.

Linh lực ngưng tụ ở hai mắt, tìm kiếm bóng dáng Khương Phàm....

- Khương Phàm, xem ngươi còn trốn tránh được đến chỗ nào.

Ngu Thanh Dao nhìn đàn sói phóng tới khắp nơi ở giữa dãy núi, trên khuôn mặt lãnh diễm rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười.

Nàng mong đợi nhất chính là bầu không khí như thế này, tràng diện này, ý vị này có nghĩ là Chí Tôn Kim Thành đã lên cơn giận dữ, cũng mang ý nghĩa rất có thể trong lúc hỗn loạn bọn hắn sẽ trực tiếp giết chết Khương Phàm.

- Người của Vô Hồi thánh địa ở chỗ này, người của Đại Tự Tại điện hẳn là cũng ở đây, chỉ sợ bọn hắn cưỡng ép nhúng tay, mang Khương Phàm đi.

Ngu Thiên Đạo cũng mong mỏi Chí Tôn Kim Thành có thể giết chết Khương Phàm, ngoại trừ cái tai họa kia, chính là sợ nháo đến cuối cùng lại là ‘một trận không vui’.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK