Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396 Uy lực Thiên Thư

Mỗi một viên đều rất quý giá, mỗi một viên đều mang công hiệu thần kỳ.

Nếu như luyện hóa toàn bộ, hoàn toàn có thể cho Đao Hoàng phát sinh thay đổi mới, nói là thay da đổi thịt cũng đều không đủ.

Khương Phàm xoa xoa đầu Đao Hoàng, vô cùng chờ mong.

- Ta đi ra bên ngoài trông coi cho các ngươi.

Dạ An Nhiên mừng thay cho bọn họ.

Nàng đã lĩnh hội thật sâu những thay đổi kỳ diệu mà thánh huyết mang tới, Linh Bảo trong dung nham dưới mặt đất đối với Khương Phàm và Đao Hoàng mà nói thì hiệu quả không thua gì thánh huyết.

- Ta đoán chừng thời gian sẽ có chút dài. Tuy nhiên Đao Hoàng chỉ hấp thu tinh hoa, không vội đột phá cảnh giới, khoảng chừng lắm ba, năm tiếng là đủ rồi.

Khương Phàm tin tưởng thực lực Dạ An Nhiên, ứng phó vài con mãnh thú vài tên thí luyện giả là dư xài, chỉ sợ bị càng nhiều người vây lại nơi này.

- Yên tâm đi, ta sẽ không để cho bất cứ bóng người nào động đến các ngươi.

Dạ An Nhiên đi đến bên ngoài, cảnh giác rừng rậm.

- Hạt sen Địa Tâm Hỏa Liên. Chờ mong ngươi đem đến thay đổi cho ta.

Khương Phàm lấy hạt sen ra, cẩn thận chu đáo một lát, đầu tiên là vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, hấp thu tinh hoa hỏa diễm của hạt sen, chờ sau khi thân thể thích ứng thì nuốt toàn bộ hạt sen vào.

Địa Tâm Hỏa Liên dưới đất được dung nham nuôi dưỡng trên vạn năm, hạt sen trưởng thành cũng có hơn nghìn năm, ẩn chứa năng lượng đặc biệt lại tinh khiết.

Hạt sen nhanh chóng tan rã mà khuếch tán, hóa thành năng lượng mênh mông lao nhanh trong kinh mạch.

Linh nguyên gáy to, thích thú tắm rửa kim quang đang lao xuống đầy trời.

Khí hải ù ù oanh động, biên giới mê vụ bắt đầu dần dần rõ ràng, chậm chạp mà mở rộng phạm vi.

Vừa rồi đột phá cảnh giới không đến một tháng vậy mà lần nữa buông lỏng, từ tứ trọng thiên vững bước tiến lên.

Đầu tiên là Kim Thân Dịch, lần nữa là Địa Tâm Liên Tử, Khương Phàm cảm giác từ cơ thể đến linh hồn lại đến linh văn của mình đều đang thăng hoa.

Một loại cảm giác thần kỳ, sinh động đang nhảy nhót qua mỗi một tế bào ở bên trong.

Đao Hoàng hưởng dụng từng viên linh quả, cơ thể đến linh hồn đều được tăng cường.

Đây so với cảm giác hấp thụ xương rồng và long nguyên hoàn toàn khác biệt, từ lân giáp đến huyết nhục đều đang tăng cường, nhất là vĩ đao, hấp thu hơn phân nửa công hiệu của tất cả linh quả.

Khương Phàm và Đao Hoàng dần dần đắm chìm bên trong thăng hoa, xung quanh cuồn cuộn liệt diễm, mỗi lúc càng thêm mãnh liệt.

Dạ An Nhiên âm thầm khẩn trương, thanh thế như vậy rất dễ dàng gây chú ý.

Nơi này dù sao cũng là rừng rậm, có thể thấy được mãnh thú ở khắp nơi.

Càng sợ cái gì, càng có cái đó.

Hai con Hỏa Vân Báo lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở đỉnh vách núi, sau khi nhìn hai đoàn liệt diễm trong hẻm núi một lát thì bất chợt có một con dọc theo vách núi vách đá từ từ đi xuống, một con thì lặng lẽ rút đi.

Sau đó không lâu, rừng rậm oanh động, hơn ba mươi con thiết giáp Man Ngưu phóng tới. Mỗi con đều có nặng mười mấy tấn, cái sừng ở đỉnh đầu lấp lóe hàn quang, chúng nó chạy như điên khiến cho mặt đất, núi đá đều lắc lư theo, những cây già tráng kiện đều bị đụng nát, sụp đổ.

- Xảy ra chuyện gì?

Dạ An Nhiên lập tức cảnh giác.

Đám Thiết Bì Man Ngưu mạnh mẽ đâm tới lao thẳng đến chỗ hẻm núi này.

Dạ An Nhiên lập tức ngưng tụ Thổ linh văn phân tán ra ngoài, liên tiếp đánh vào mặt đất.

Ầm ầm!!

Mặt đất sụp đổ, đất đá bay lên mấy trăm mét.

Đám Thiết Bì Man Ngưu lại lần nữa kinh hãi, chúng nhanh chóng tách ra chạy trốn sang hai bên. Nhưng...

Đám Man Ngưu vừa mới tản ra thì bất chợt có một con Hỏa Vân Báo chân đạp liệt diễm, đánh tới phía Dạ An Nhiên.

Cùng lúc đó, con Hỏa Vân Báo dọc theo lấy vách núi lao xuống kia đột nhiên dâng thân thể lên, nhào về phía Đao Hoàng đang 'Ngủ say' bên trong.

- Đồ xảo quyệt.

Dạ An Nhiên quả quyết không nhìn đến con Hỏa Vân Báo đang nhào tới phía sau, nàng vọt vào hẻm núi, hai tay nhanh chóng huy động, dẫn dắt linh lực ngưng tụ linh phù.

Từng đạo Thổ linh văn bay vụt đánh vào tên vách núi.

Ầm ầm!

Hai bên vách núi sụp đổ, từng tảng đá lớn bay lên đánh bay con Hỏa Vân Báo rơi xuống kia.

Nhưng, con sau lưng lại bổ nhào tới, móng vuốt bén nhọn hung hăng đập vào phía sau nàng, huyết nhục lập tức vẩy ra.

Dạ An Nhiên kêu thảm nhào ra ngoài.

Hỏa Vân Báo hung tàn lại mạnh mẽ, nó theo sát đuổi theo, lần này móng vuốt là đánh thẳng đến trên đầu Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên vừa rơi xuống đất trong chốc lát đã thuận thế nhảy lên, mạo hiểm tránh khỏi móng vuốt bén nhọn của Hỏa Vân Báo.

Rống!!

Hỏa Vân Báo vồ hụt, nó gầm lên đầy giận dữ, toàn thân cuồn cuộn liệt diễm, hình thể nhanh chóng tăng vọt, đạp tan mặt đất, lần nữa nhào về phía Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên triệu ra bia đá, ngưng tụ chữ cổ.

Cảnh giới tăng lên, huyết mạch cũng thăng hoa, lần này chữ cổ lại thành hình càng nhanh, uy thế càng mạnh.

Linh lực trong hẻm núi nhanh chóng hội tụ, ngay cả hỏa diễm xung quanh Khương Phàm và Đao Hoàng cũng đều lao nhanh tới.

Rống!!

Chữ tia sáng tăng vọt, nhanh chóng lan tràn, biến thành hình người đánh về phía trước một kích.

Ngao!!

Hỏa Vân Báo kêu thảm, bị đánh bay ra ngoài, đầu cũng đều lõm xuống dưới.

Một con khác vừa muốn nhào tới thì lại bị đòn vừa rồi làm cho sợ hãi.

Dạ An Nhiên bảo vệ được phía trước Khương Phàm và Đao Hoàng, nàng ngưng tụ phù văn giằng co với Hỏa Vân Báo.

Thiên Thư thánh văn toàn diện thức tỉnh, mang uy hiếp nặng nề cho hai con Hỏa Vân Báo.

Linh văn bình thường đối với mãnh thú không có ảnh hưởng gì, nhưng Thánh linh văn có thể ảnh hưởng linh văn khác, cũng có thể ảnh hưởng đến mãnh thú, sinh ra một áp lực huyết mạch.

Hai con Hỏa Vân Báo gầm nhẹ hai tiếng, từ từ lui lại, quay người rời khỏi hẻm núi.

Dạ An Nhiên lặng lẽ thở phào, nhìn vào phía Khương Phàm ở bên trong, sau khi xác định không bị ảnh hưởng gì, nàng lại đi đến bên ngoài tiếp tục cảnh giác.

Động tĩnh trong hẻm núi không tính quá lớn nhưng vẫn hấp dẫn được các thí luyện giả đang lùng bắt ở nơi xa.
Chương 397 Tìm được các ngươi rồi!

Sau khi bọn hắn cẩn thận xác định rõ phương hướng liền nhanh chóng tới gần phía hẻm núi.

- Tìm được các ngươi rồi!

Một tên nam tử giống như ác viên hùng vĩ xông ra khỏi rừng rậm, hắn nhìn thấy Dạ An Nhiên thì hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, lập tức dùng sức nắm chặt chuôi trọng chùy to lớn trong tay, từng luồng lôi triều từ toàn thân tuôn ra vờn quanh trọng chùy, tràn ngập ra khí thế táo bạo. Ngay sau đó, từng bóng người liên tục từ rừng rậm lao ra, sau khi nhìn tình huống trong hẻm núi thì đều tập trung vào Dạ An Nhiên.

- Đồ đều ở bên trong, muốn không? Qua cửa của ta đã!

Dạ An Nhiên đứng ở lối vào hẻm núi, đôi tay chưởng khống một chữ 'Binh' cổ lão, tấm bia cổ đứng thẳng sau lưng tràn ngập khí tức cường thịnh mà hùng hồn.

- Linh văn loại phù chú trời sinh để phụ trợ, ngươi muốn đấu với chúng ta sao? Không biết tự lượng sức mình!

Nam tử cầm trọng chùy trong tay, cất bước phóng tới, đột ngột giận dữ nhảy lên, lôi triều tuôn ra, hội tụ trên trọng chùy.

Ầm ầm!

Trọng chùy phát sáng, nặng nề như núi, kéo lấy lôi triều chói mắt đánh thẳng đến Dạ An Nhiên.

Mặc dù là một nữa hài xinh đẹp, nhưng hắn không có bất kỳ ý tứ lưu tình gì cả. Hắn muốn thú nguyên, hắn muốn Linh Bảo dưới mặt đất, hắn càng muốn hơn chính thánh huyết kia.

Bia cổ sau lưng Dạ An Nhiên chói sáng, năng lượng mãnh liệt trùng kích Dạ An Nhiên.

Rống!!

Binh tự phù trong tay Dạ An Nhiên cứ như phát ra tiếng gầm thét, cường quang sôi trào hóa thành chiến quyền chống đỡ với lôi chùy.

Bành!

Răng rắc!!

Lôi triều tán loạn, lôi chùy đánh rách tả tơi hai tay nam tử, đánh hắn bay ra ngoài.

Uy thế binh phù vẫn không hề không giảm, trọng quyền kéo lấy lực lượng kinh khủng, đánh vào trên thân nam tử.

Nam tử kêu thảm, huyết nhục toàn thân văng tung tóe, theo trọng chùy đánh hắn bay ra ngoài mười mấy mét nằm rạp trên mặt đất nửa ngày không đứng lên nổi.

- Kế tiếp? Hay là cùng lên.

Tay trái Dạ An Nhiên ngưng tụ Mộc Linh Phù, tay phải vẽ Khí tự phù, sẵn sàng trận địa.

- Trách không được phách lối như vậy, thì ra có gì đó quái lạ.

Một nữ tử lạnh lùng diễm lệ vung lên hai khối bạch cốt, sau đó lại đánh ra hai cỗ liệt diễm.

Rống!!

Hai khối bạch cốt hóa thành Liệt Diễm Mãnh Hổ lao thẳng tới chỗ Dạ An Nhiên.

Dạ An Nhiên ra tay quả quyết, Khí tự phù xuất kích, trong chốc lát đã cướp đoạt không khí phạm vi trăm mét xung quanh.

Không khí đột nhiên biến mất, không gian xung quanh bị đè ép nặp nề, hình thành cuồng phong mạnh mẽ trong nháy mắt nuốt hết nữ tử cùng mãnh hổ.

Ngay sau đó Khí tự phù nổ tung, khí lãng kinh người làm cho Liệt Diễm Mãnh Hổ vỡ nát, cũng hất bay cả nữ tử.

Mộc tự phù trùng kích đại địa, dây leo cuồng liệt lao ra đâm xuyên qua nữ tử, đè ép đánh tới đại thụ phía trước.

Đám người quá sợ hãi. Linh văn của nữ hài này rốt cuộc là gì?

Sao có thể thi triển linh phù đến trình độ như vậy.

Mà uy lực lại cực kỳ kinh người.

- Cùng tiến lên!

Đám người trở nên dữ tợn, kích phát linh văn, toàn bộ giết tới.

Dạ An Nhiên không hề lo sợ, nhanh chóng huy động Thiên Thư linh nguyên trùng kích linh lực toàn thân, lấy tốc độ nhanh hơn ngưng kết linh phù, giống như lưỡi kiếm sắc bén loạn kích về phía trước.

Một trận ác chiến kéo dài ngắn ngủi vài phút lại khiến cho hơn ngàn mét rừng rậm xung quanh san thành bình địa.

Bụi mù cuồn cuộn, đất đá bừa bộn.

Mười mấy người toàn bộ chật vật lui lại, vừa tức giận vừa sợ hãi nhìn nữ hài kia.

Cái này… phụ mẫu nó, đây là thực lực Linh Nguyên cảnh sơ kỳ sao?

Linh văn Phù chú có thể có thực lực cận chiến cường đại như vậy sao?

Hai tên quái thai này rốt cuộc là xuất hiện từ đâu?

Mặc dù sắc mặt Dạ An Nhiên có chút tái nhợt do tiêu hao quá độ, nhưng nàng vẫn đứng yên ở phía trước hẻm núi.

- Lại đến?!

Dạ An Nhiên bổ sung một viên linh đan, lần nữa ngưng tụ ra Binh linh văn, giằng co với bọn hắn.

- Lại...

Một tên tráng hán đang muốn gào thét, bỗng trong hẻm núi truyền ra tiếng rít gào khiếp người.

Đao Hoàng luyện xong năm viên linh quả từ trong 'Ngủ say' thức tỉnh lại, nó triển khai hai cánh thịt rộng lớn, tập trung vào những người thí luyện ở phía ngoài.

- Lui!!

Bọn hắn cảnh giác lui lại, nhưng vừa mới tiến vào rừng rậm liền lập tức phóng xuất ra mênh mông năng lượng, đánh về phía không trung, hấp dẫn các cường giả đang lùng bắt ở các nơi lại.

Chỉ sau chốc lát, trên trăm tên cường giả tụ tập đến xung quanh.

Sau khi nhìn thấy Dạ An Nhiên, mắt bọn hắn đều lộ ra tinh quang, lùng bắt ba giờ, rốt cuộc cũng tìm được.

- Đem thú nguyên Thanh Bằng và bảo bối phát hiện được trong dung nham dưới mặt đất, còn có tất cả mọi thứ trên người các ngươi, toàn bộ ném ra, chúng ta có thể cam đoan không tổn hại đến ngươi.

- Ba người các ngươi không gánh nổi nhiều bảo bối như vậy. Người gặp được đều có phần, phân chia đi.

- Chúng ta không muốn giết, chỉ cần bảo bối. Nếu không, chờ người của thánh địa đến cũng sẽ không nói nhảm với các ngươi.

Bọn hắn kích động, tham lam nhìn chằm chằm hẻm núi, cũng cảnh giác những người thí luyện khác.

- Thánh huyết đã bị ta dùng. Bảo bối dưới mặt đất thì đang dùng. Thú nguyên, mơ đi!

Đôi mắt sáng tỏ của Dạ An Nhiên lóe ra sát ý.

- Tiểu nha đầu, ngươi không thấy rõ tình thế sao? Một khi những người chúng ta đây nhào tới, các ngươi đều phải chết!

Một tên nam tử hùng tráng hừ lạnh, hận không thể xông lên đầu tiên, nhưng lại kiêng kị con Xà Yêu đáng sợ kia.

- Muốn đồ của ta, để mạng lại mà đổi. Có gan thì cứ việc lên, không có can đảm... thì biến!

Tính cách Dạ An Nhiên rất giống phụ thân Dạ Thiên Lan của nàng, thời điểm nên nhẫn nhịn thì biết nhẫn nhịn, thời điểm nên cường thế tuyệt đối không thể yếu thế.

Nhìn nàng xinh đẹp nhỏ yếu giống như tiểu thư nhà giàu, nhưng kiêu ngạo tận trong xương tuỷ thì không thể kém hơn nam hài tử.

- Tiểu nha đầu, không biết tốt xấu. Cùng tiến lên, cướp được đồ chia đều.

Mấy tên nam tử chào hỏi đồng bạn bên cạnh, sau đó lập tức xông ra rừng rậm, đạp trên phế tích, nhào về phía hẻm núi.
Chương 398 Thái Long xúc động

Tê!!

Vĩ đao của Đao Hoàng nở rộ ra cường quan chói mắt, thuận từ phần đuôi chạy thẳng tới trên đầu.

Hô!!

Một cỗ liệt diễm sền sệt phun ra ngoài, so với trước đó còn mãnh liệt hơn, càng nóng bỏng hơn, va chạm vào nam tử phía trước nhất kia. Ngay sau đó, Đao Hoàng vung đầu lên, liệt diễm quét ngang hai bên đụng phải hai người khác.

Ba người đều ngăn cản đầu tiên, nhưng...

- Aaa… !!

Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng sơn lâm.

Ba người giống như bị dung nham nuốt hết, trên thân dính đầy liệt diễm.

Loại dung nham so với nhiệt độ dung nham bình thường thì chí ít cao đến gấp đôi.

Từ da đến thịt, từ thịt đến xương cốt cứ thế mà bị hòa tan.

Rừng rậm lâm vào an tĩnh, tất cả mọi người kinh dị nhìn cảnh tượng này.

Dạ An Nhiên cũng đều có chút sửng sốt, khó có thể tin được mà nhìn Đao Hoàng.

Đây là do ăn loại linh quả kia nên sinh ra dị biến sao?

Hay là... Kích phát ra lực lượng truyền thừa gì rồi?

Cái này sao cứ như là long tức(*) trong truyền thuyết vậy?

(*) Hơi thở của rồng.

Tê!!

Đao Hoàng giương cánh rít lên, trên cái cánh bò đầy hỏa văn, mắt xuất hiện đường vân, so với trước đó còn uy nghiêm, tôn quý và dữ tợn nhiều hơn mấy phần.

Dạ An Nhiên nhìn về phía hẻm núi.

Đao Hoàng đều đã thay đổi thế này.

Khương Phàm thì sao??

Không hổ là linh quả vạn năm trong dung nham dưới mặt đất, hiệu quả quả thực là quá khủng bố.

Bành!!

Thái Long giống như một con ác viên, từ trên trời giáng xuống đập vào phía trước hẻm núi.

Mặt đất vỡ nát, bụi đất tung bay.

- Đường Diễm đâu?

Toàn thân Thái Long lấp lóe kim quang, áo giáp trải rộng từng vị trí, cái sừng nhọn trên trán tỏa ra cường quang kinh người.

Một mảnh kim quang lan tràn ở dưới chân, pháp trận trải rộng ra hơn trăm mét, hai mươi sợi xiềng xích tráng kiện nổ bắn ra, giống như vật sống có linh hồn bảo vệ ở xung quanh hắn.

Chiến ý dâng cao!

- Bên trong!

Dạ An Nhiên khẽ nhíu mày.

Mặc dù cùng là thánh văn, nhưng Kim Giáp thánh văn này lại là thánh văn ra đời vì chiến đấu, so với thánh văn khống chế như mình thì thuộc về hai thái cực.

- Đi ra! Tiếp chiến!!

Thái Long đối với một trận trong dung nham dưới mặt đất kia khó mà tiêu tan được.

Đường Diễm vậy mà lại có thể đối mặt trực tiếp với hắn?

Tuyệt đối không thể nào!

Hắn càng không thể chấp nhận được!

- Hắn đang lúc bế quan đột phá, khi đi ra chính là ngũ trọng thiên. Tha thứ ta nói thẳng, ngươi không có tư cách khiêu chiến hắn.

Dạ An Nhiên khống chế bia đá, lần nữa ngưng tụ ra Binh tự phù, giằng co với Thái Long.

Mặc dù không am hiểu cận chiến, nhưng nàng đã là tứ trọng thiên, không để ý lãnh giáo một chút uy lực của Kim Giáp thánh văn.

- Đột phá?

Thái Long cau chặt lông mày, nhìn chằm chằm hỏa đoàn diễm mãnh liệt trong hẻm núi.

- Ba giờ, rất nhanh sẽ hoàn thành.

- Trước đó là hắn có thể đánh ngang ngươi, sau khi ra ngoài, ngươi lấy cái gì khiêu chiến?

Dạ An Nhiên giằng co với Thái Long, cũng cảnh giác những người thí luyện đang kích động khác.

Thân thể gầy gò nhỏ yếu phối hợp với bia đá, lại giống như là Môn Thần (thần giữ cửa) cường đại, giữ vững hẻm núi cho Khương Phàm bế quan.

Thái Long chau mày, nhìn chằm chằm đoàn liệt diễm mãnh liệt nhấc lên trong hẻm núi kia, hận không thể xông vào đẩy hắn ra ngoài, thừa dịp còn chưa có đột phá thì nhẹ nhàng vui vẻ đánh một trận.

Thế nhưng, người ta đang đột phá lại đến phá hỏng thì thật không có phong độ, sẽ bị người khác cười nhạo.

- Thái Long, ta không rõ là ngươi tiến vào thánh địa rốt cuộc là tìm kiếm cơ duyên, hay là đến thể hiện cảm giác tồn tại? Trong mấy ngày ngắn ngủi, chúng ta chống cự đuổi bắt, nghênh chiến thánh địa, càng liên tiếp tìm kiếm được đại cơ duyên, thực lực càng ngày càng mạnh. Mà ngươi đây? Ngoại trừ đuổi theo ở phía sau, chính là kéo

họng hét to, ngươi có nửa điểm trưởng thành không? Không cảm thấy buồn cười sao? Nếu như ngươi cứ tiếp tục như vậy nữa, không đến mấy tháng, chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào ngũ trọng thiên, ngươi đừng nói khiêu chiến, ngay cả tư cách đuổi theo chúng ta cũng đều không có.

Giọng Dạ An Nhiên càng ngày càng cao, ngữ khí càng ngày càng nghiêm khắc, khí thế cũng càng ngày càng mạnh.

Thiên Thư linh nguyên nở rộ ánh sáng, xuyên suốt kinh mạch toàn thân, thẳng tới thánh văn.

Toàn thân nàng đều nở rộ tia sáng lấp lánh, liên tiếp xuất hiện tự phù huyền diệu, vờn ở xung quanh, cộng minh với khí tức tự nhiên.

Đại địa oanh động, cây rừng lay động, cuồng phong gào thét, hơi nước tràn ngập, uy lực kim loại cộng minh với vũ khí của tất cả mọi người.

Dạ An Nhiên giống như tinh linh của rừng rậm, linh hoạt kỳ ảo lại thánh khiết, cường thế lại uy nghiêm.

- Kim Giáp Thái Long, ngươi được người kính trọng hơn phân nửa đến từ hai chữ 'Thánh địa'. Nếu như dứt bỏ thánh địa, còn có thể có bao nhiêu người e ngại ngươi, tôn trọng ngươi. Rời khỏi thánh địa, ngươi lại tính là cái gì? Ngươi có thể mạnh dạng giống như chúng ta, không sợ khiêu chiến, không sợ cái gì, không sợ... Thánh địa thiên hạ?

Giọng của Dạ An Nhiên to rõ, dẫn động linh phù xung quanh oanh động, rừng rậm, đại địa vì đó mà đáp lại.

Thái Long nhìn chằm chằm nữ hài nhi trước mặt, không biết bị khí thế ép đến, hay là bị ngôn ngữ kích thích, nắm đấm đang nắm chặt vậy mà lại từ từ buông lỏng ra.

Là thiên tài thánh địa, là Kim Giáp thánh văn trăm năm khó gặp, hắn vẫn rất luôn cao ngạo, càng được hưởng thụ tôn sùng, chưa từng có người nào chỉ vào hắn kích thích hắn như thế.

Giờ khắc này, trong lòng giống như bị cái gì đó kích thích đến.

- Ngươi chế giễu chúng ta không tôn trọng thánh địa, nhưng chúng ta lại xem thường ngươi đang ỷ lại thánh địa! Ngươi ở thánh địa xem chúng ta như sâu như kiến. Nhưng ngươi cuối cùng chỉ là vũ khí của thánh địa mà không phải chính ngươi. Ngươi ở thánh địa, mặc kệ là bây giờ trưởng thành hay là con đường tương lai muốn đi, đều là do thánh địa sắp xếp cả. Cả đời này, ngươi đều bị trói buộc. Ngươi bị gò bó theo khuôn phép, thế giới có thể nào cho ngươi niềm vui được. Mặc dù con đường chúng ta đi rất gian nan, nhưng nếu như có thể sống sót, tương lai chắc chắc sẽ áp đảo phía trên Thái Long ngươi. Tương lai ngày nào đó, lúc ngươi nhìn lên chúng ta sẽ chỉ an ủi bản thân một câu —— ngươi là thiên tài thánh địa, không hâm mộ Thánh Linh trên bầu trời!
Chương 399 Tô Triệt

Dạ An Nhiên tiếp tục kích thích Thái Long, ngôn ngữ vô cùng kịch liệt.

Nàng cảm giác mặc dù tên Thái Long này nóng nảy lại hiếu chiến, nhưng bản tính cũng không phải quá ác, không giống như Diêm Lâu. Nếu như có thể kích thích để Thái Long tỉnh ngộ, tạm thời lui ra, chí ít có thể cho bọn hắn thoát khỏi một phần áp lực.

Nếu như không thể, vậy thì cũng không có gì đáng nói.

Thái Long nhíu mày lại, con mắt cũng nhìn chằm chằm Dạ An Nhiên, chỉ là khuôn mặt thô cuồng kia qua thời gian cũng đã không còn dữ tợn như trươc.

Các đệ tử Linh Kiếp thánh địa phân tán ở xung quanh, chờ đợi Thái Long ra lệnh, tùy thời chuẩn bị giết len. Thế nhưng...

Thái Long giống như đã bị Định Thân Thuật, không nhúc nhích.

Bọn hắn không hiểu là thế nào?

Không là bởi vì mấy câu của tiểu nha đầu này nên mới vậy đó chứ?

Những người thí luyện trong rừng rậm chờ đợi Linh Kiếp thánh địa xung phong cũng hai mặt nhìn nhau, xảy ra chuyện gì vậy?

Giờ này khắc này, Thái Long đã hoảng hốt.

Những lời này, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với hắn, cũng không ai dám nói với hắn như thế. Những lời này, hắn càng không có cẩn thận nghĩ tới, vẫn luôn nhận định bản thân là thiên tài, là vô địch, là được người người tôn trọng.

Mà câu 'rời khỏi thánh địa, ngươi là cái gì' kia giống như móng vuốt vô hình, nắm lấy trái tim của hắn.

Thật lâu...

Thái Long tản linh lực ra, cũng buông lỏng nắm đấm ra, đứng thẳng người:

- Ngươi tên gì?

- Đường Linh.

- Ngươi là người thân của Đường Diễm?

- Đúng.

Thái Long nhìn Dạ An Nhiên thật sâu:

- Nói với Đường Diễm, hai tháng sau, ta ở Long Hổ Đài, Thương Giác sơn chờ hắn. Chỉ cần hắn đi, ta có thể bảo đảm hắn an toàn rời khỏi Thiên Khải bí cảnh, mặc kệ... Hắn giết ai, chọc ai.

Các đệ tử Linh Kiếp thánh địa kinh ngạc nhìn Thái Long.

Đây là có ý gì?

Đường Diễm liên tiếp chọc giận hai đại thánh địa, còn làm thế nào bảo đảm cho hắn được?

- Chiến tại Long Hổ Đài, không định sinh tử, chỉ bàn thắng bại. Hắn cứ việc to gan đến. Chúng ta đi!

Thái Long lui lại mấy bước, quay người đi vào rừng rậm.

Tuy nhiên trước khi biến mất lại quay đầu nhìn thiếu nữ đẹp như Tinh Linh cửa vào hẻm núi kia.

Trước đây, hắn chưa từng để nữ hài tử nào vào mắt, càng không chú ý qua dung mạo ai, giờ khắc này hắn chợt cảm giác thiếu nữ này... lại không giống như vậy.

Linh Kiếp thánh địa vừa lùi lại, những người thí luyện khác đều chợt do dự.

Thái Long đều đã khiêu chiến, nếu như bọn hắn lại công nhiên giết Đường Diễm, chẳng phải là tương đương đắc tội với thánh địa sao?

Mặc dù trong hẻm núi tên điên kia không sợ thánh địa, bọn hắn cũng không dám trêu chọc.

- Làm sao bây giờ?

Những người thí luyện đều rất do dự, rốt cuộc còn cướp hay không cướp đây?

Cứ từ bỏ như vậy, thật sự rất tiếc nuối.

Không muốn buông bỏ đi, lại không dám tấn công. Dần dần, có một vài thí luyện giả đã lui lại rời khỏi.

Thiên Khải bí cảnh lớn như vậy, luôn có thể tìm được Linh Bảo, không cần thiết phải xoắn xuýt ở chỗ này.

Không đến một giờ, các thí luyện giả đã rút đi hơn phân nửa.

Nhưng thời điểm những người khác còn do dự thì bất chợt có một tia sáng màu vàng chiếu thấu tầng mây, vẩy xuống dãy núi.

Một con Kim Sí Đại Bằng mười mấy thước từ trên trời giáng xuống, nhấc lên cuồng phong màu vàng, khiến cho mãnh thú trong rừng rậm kinh hãi.

- Kim Sí Đại Bằng? Người của Đại Diễn thánh địa!

- Đại Diễn thánh địa có Thánh Thú bảo vệ, nghe nói là Kim Sí Đại Bằng cấp bậc bán huyết.

- Đây cũng là con non.

- Có thể cưỡi Kim Bằng non hẳn là truyền nhân mạnh nhất của Đại Diễn thánh địa.

- Người của Đại Diễn thánh địa làm sao lại tới nơi này, cửa vào điểm hạ cánh của bọn hắn cách nơi này tới mấy vạn dặm cơ mà!

Những người thí luyện hốt hoảng rút đi, trốn đến trong rừng rậm, không dám mạo phạm.

Tê!!

Sau khi Đao Hoàng gột rửa huyết mạch linh hồn, càng thêm cường đại, càng thêm cao ngạo, mặc dù vẫn bị huyết mạch Kim Bằng ép tới sợ hãi, nhưng lần này nó không có lùi bước mà là nhìn về Kim Bằng ở trên bầu trời phun ra nuốt vào lưỡi của mình.

- Ta nghe nói, có một kẻ tên Đường Diễm cướp đi thú nguyên của Thanh Bằng?

Tô Triệt cưỡi trên Kim Sí Đại Bằng, ở trên cao nhìn xuống u cốc phía dưới.

- Người của thánh địa, có phải đều cảm giác tất cả Linh Bảo của Thiên Khải bí cảnh đều là mình hay không?

Dạ An Nhiên lần nữa huy động bia đá, giằng co với Kim Sí Đại Bằng trên bầu trời.

Con hung cầm này không chỉ mang đến áp lực cho Đao Hoàng, ngay cả nàng cũng đều cảm thấy huyết khí không thoải mái.

- Toàn bộ Linh Bảo của Thiên Khải bí cảnh là vật vô chủ. Ai có thể đạt được, là thuộc về người đó. Nhưng Linh Bảo đến tay có thể giữ được hay không thì phải xem bản lãnh của mình.

Tô Triệt nhìn Đao Hoàng ở phía dưới, có chút ngoài ý muốn, lại còn là bọn hắn.

Trước đó là nữ hài kia đang bế quan, bây giờ đổi thành nam hài kia.

- Ta và nam hài bên trong có gặp qua một lần, không muốn ép buộc các ngươi. Điều kiện, tùy cho các ngươi ra. Chỉ cần ta có thể thỏa mãn, tuyệt đối không chối từ.

Tô Triệt tản uy thế cường đại ra, hai mắt nổi lên vòng xoáy giống như kim quang, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.

Đã lấy được thi thể Thanh Bằng, nhưng hắn còn cần viên thú nguyên kia.

Các đệ tử Đại Diễn thánh địa cưỡi Lôi Ưng xoay quanh tại hẻm núi, đề phòng mục tiêu chạy thoát.

Dạ An Nhiên cảnh giác Lôi Ưng ở không trung, cũng cảnh giác Kim Sí Đại Bằng.

Lần này chênh lệch hơi lớn.

Nên làm sao đây?

- Đã suy nghĩ kỹ, hay là đang lo nghĩ cách phản kích? Ta đối với thú nguyên, là tình thế bắt buộc! Ngươi có thể chọn giao ra, cũng có thể chọn bị giao ra.

Toàn thân Tô Triệt tràn ngập khí thế kinh người, cách giữa không trung ép về phía Dạ An Nhiên.

- Thú nguyên không ở trên người của ta, ta không làm chủ được.

Trong lòng Dạ An Nhiên rất rõ ràng, viên kia thú nguyên tám phần là Khương Phàm chuẩn bị cho Yến Khinh Vũ.

- Ta có thể đợi.

Tô Triệt muốn có được thú nguyên.
Chương 400 Ngươi làm gì đấy

Muội muội bảo bối của hắn lúc ra đời đã mang theo hiện tượng kì dị, khiến cho vạn thú khắp các dãy núi sợ hãi. Nhất định là tuyệt thế thiên tài, trên dưới thánh địa nhất trí quyết định dùng toàn lực bồi dưỡng.

Kẻ làm ca ca hắn đây đã vui mừng lại chờ mong, ngăn chặn cảnh giới đang đột phá, xông vào Thiên Khải bí cảnh, chính là muốn tìm kiếm cho muội muội một Linh Bảo.

Trước đó liên tiếp phát hiện rất nhiều bảo bối nhưng đều không thỏa mãn. Cho đến khi nghe nói có Thanh Bằng tuyệt thế rơi xuống, một nửa thi thể, bao gồm cả viên thú nguyên.

Tô Triệt liền nghĩ đến trong thánh địa của bọn hắn còn có một quả trứng Kim Bằng chưa có ấp, nếu như có thể dùng huyết nhục và thú nguyên Thanh Bằng tẩm bổ, nói không chừng có thể nuôi dưỡng ra con non cường đại. Vừa vặn cho muội muội xem như lễ vật.

- Đại Diễn thánh địa? Ngươi là... Khế ước giả, Tô Triệt?

Một thanh âm thanh lãnh từ trong rừng rậm truyền đến.

Na Yêu mang theo đệ tử Vô Hồi thánh địa, còn có Chu Thanh Thọ đi ra.

- Ngươi là người phương nào?

Ánh mắt Tô Triệt thâm thúy lại đơn giản chỉ vừa dừng lại trên người bọn người Na Yêu thì đã rõ ràng được thực lực và linh văn của mỗi người.

- Vô Hồi thánh địa, Na Yêu.

Na Yêu khẽ nhíu mày, vậy mà lại đụng phải Tô Triệt, đây chính là thiên tài nổi danh giữa các thánh địa.

Linh Nguyên cảnh nhất trọng thiên đã xông xáo Thiên Khải bí cảnh, trong vài năm đã có tám trận chiến tại Long Hổ Đài, có đến năm lần lưu danh. Tình huống chiến đấu đều từ Thương Huyền truyền ra các đại thánh địa.

- Đệ tử Vô Hồi thánh địa, hân hạnh.

Tô Triệt khẽ gật đầu, thái độ đối đãi với Vô Hồi thánh địa so với lúc trước đối đầu cùng đám người Thác Bạt Hoằng của Hồn Thiên thánh địa hoàn toàn khác biệt. Mặc dù tất cả thánh địa đều là đang bảo vệ một phương, nhưng năm trước sau khi Đại Hoang trước gặp phải kịch biến thì chỉ có Vô Hồi thánh địa đứng lên, nhốt chặt hắc ám Đại Hoang xâm nhập, cũng đã huyết chiến ngàn năm.

Ngàn năm qua, Vô Hồi thánh địa tiêu hao rất lớn, đối với việc khống chế La Phù trên diện rộng cũng yếu bớt, nhưng vẫn một mực không từ Đại Hoang mà lui lại nửa bước.

Phần tư thái này đáng để thiên hạ thánh địa kính trọng.

- Người ở bên trong, ngươi không thể chạm vào!

Na Yêu mặc dù kiêng kị uy danh Tô Triệt nhưng cũng không có nghĩa nàng e ngại cái gì.

Ở giữa các đệ tử Thánh địa cho phép quyết đấu nhưng không cho phép tàn sát lẫn nhau.

Đại Diễn thánh địa xác thực rất mạnh, Vô Hồi thánh địa cũng không kém.

- Hắn là người của Vô Hồi thánh địa?

- Không phải.

- Vậy thì không quan hệ gì tới ngươi.

- Tô Triệt ngươi cũng được coi là thiên tài Thương Huyền thánh địa mà mọi người đều biết, tại Thiên Khải bí cảnh trắng trợn cướp đoạt Bảo vật, nếu truyền đi sợ là sẽ bị người khác cười nhạo. Ngươi muốn thú nguyên trong tay hắn, vậy thì chờ hắn đột phá, cùng hắn đọ sức.

- Hắn còn chưa đủ tư cách.

- Ngươi đã đến ngũ trọng thiên đỉnh phong, hắn mới bắt đầu tứ trọng thiên, thực lực là không ngang nhau, nhưng ngươi có thể dùng những phương thức khác. Ví dụ như ngươi đánh hắn một quyền, đánh không chết, ngươi đi, đánh chết, cái gì cũng đều thuộc về ngươi.

Chu Thanh Thọ vừa muốn cảm kích ca ngợi Na Yêu, kết quả lại bị nàng một câu tiếp theo kích thích đến trợn trắng mắt.

Tiểu cô nương này sao lại có chút giống cô cô Khương Tuyền của Khương Phàm vậy, cả nói chuyện hay làm việc đều mạnh mẽ như thế.

- Ta không chơi, cũng sẽ không dùng trò chơi đến quyết định thứ ta muốn.

Tô Triệt bất vi sở động(*), nhắc nhở Dạ An Nhiên lần nữa:

(*) Không vì tác động bên ngoài mà thay đổi, không bị thuyết phục, không có động tĩnh.

- Thú nguyên, là tình thế bắt buộc của ta. Ngươi có thể đưa bất kỳ điều kiện gì, dù là điều kiện cao hơn viên thú nguyên Thanh Bằng này.

- Thú nguyên không phải của ta, ngươi có thể đợi Đường Diễm ra rồi hỏi lại.

Dạ An Nhiên nhìn Na Yêu trước mặt, thể hiện hơi kinh ngạc, công tử văn nhã phía sau nàng kia là... Chu Thanh Thọ?

Chu Thanh Thọ trừng mắt nhìn nàng, xem như là chào hỏi.

Bây giờ còn chưa thuận tiện ở ngay trước mặt đông đảo thí luyện giả trực tiếp cho thấy thân phận, như thế chẳng khác nào khiến mọi người biết bọn người Khương Phàm đến từ La Phù sơn mạch.

- Vô Hồi thánh địa cô nương, không nên nhúng tay. Hôm nay ta chỉ cần thú nguyên, sẽ không dễ dàng làm tổn thương ai.

Tô Triệt nhắc nhở Na Yêu, không cần nhiều xen vào chuyện bao đồng.

- Đừng xúc động, ta thấy người ta rất có thành ý. Chờ Khương Phàm đột phá, để hắn đến trả lời.

Chu Thanh Thọ lặng lẽ nhắc nhở Na Yêu.

Hai giờ sau đó, Khương Phàm hoàn toàn luyện hóa xong hạt sen Địa Tâm Hỏa Liên, cảnh giới thuận lợi bước vào Linh Nguyên cảnh tứ trọng thiên.

Giống như Đan Hoàng nói vậy, hoàn toàn thay đổi.

Từ huyết nhục đến xương cốt đều hiện ra tia sáng, như là vừa từ bên trong Kim Thân Dịch đi ra, toàn thân khuấy động mênh mông lực lượng. Kinh mạch khỏe mạnh cường tráng, linh văn cường thịnh, linh nguyên trong khí hải đều giống như càng chân thực càng cường đại hơn chút. Nhất là khí hải, đã phát triển hơn hai lần, quy mô

tương đương với những võ giả Linh Nguyên cảnh lục trọng thiên khác.

Khương Phàm phấn chấn, kích động, có thể rõ ràng cảm giác được mình đã không giống với lúc trước.

- Tô Triệt?

Khương Phàm còn chưa kịp kiểm tra thân thể thì đã nhận ra cảm giác áp bách mãnh liệt.

- Ta muốn thú nguyên trong tay ngươi.

Tô Triệt đứng ở trên lưng Kim Sí Đại Bằng, ở trên cao nhìn xuống Khương Phàm trong hẻm núi.

Khương Phàm đi ra khỏi hẻm núi, quét mắt nhìn xung quanh, ý định là quan sát tình huống, không nghĩ tới lại nhìn thấy Chu Thanh Thọ.

Chu Thanh Thọ lặng lẽ chỉ chỉ Na Yêu bên cạnh, ý là đây là đệ tử của Vô Hồi thánh địa.

Gia hỏa này bị bắt lại rồi sao?!

Khương Phàm trở nên đau đầu.

Chu Thanh Thọ chú ý thấy Khương Phàm nhăn mày lại, lập tức dọc theo dáng người Na Yêu tìm kiếm ngón tay, ý là thấy dáng người tiểu nương tử này nóng bỏng cỡ nào.

Khương Phàm hiểu rõ, gia hỏa này tạm thời không có gì nguy hiểm.

- Ngươi làm gì đấy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK