Mục lục
Đan Đại Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191 Thật thật giả giả, kế trong kế (2)
Cửu công chúa giống như không có chú ý tới sắc mặt Tam hoàng tử, một lần lại một lần không hề cố kỵ mà nhắc nhở.

Nơi nào đó tại Hoàng thành.

- Người của chúng ta đều đã ẩn nấp kỹ hết chưa?

Dạ Thiên Lan cải trang thành lão nhân, chắp tay đứng trong lữ điếm đơn giản, nhìn qua hướng pháp trường.

- Từng nhóm tiến đến, đều phân tán đi ra. Khắp nơi trong thành đều là tai mắt, bọn hắn không dám tới gần trung thành khu, đều ở khu ngoại thành.

Thần sắc Dạ An Nhiên ngưng trọng.

Phòng ngự thành Khôi Binh so với bọn hắn mong muốn quả thật rất nghiêm mật, từ mười dặm bên ngoài thành Khôi Binh chú ý tới quan sát trên tường thành, trên đường phố, khắp nơi đều có thể thấy được tai mắt ẩn nấp.

Bọn hắn phát hiện, những kẻ âm thầm ẩn núp khẳng định càng nhiều.

- Chú ý ẩn nấp, tuyệt đối không nên hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta là tới cứu người, không phải tới làm mồi nhử.

Dạ Thiên Lan không hy vọng còn chưa bắt đầu đã bị hoàng thất tưởng lầm là Khương gia mà tiếp cận.

- Phụ thân, người nói Khương gia thật tới rồi sao?

Dạ An Nhiên có chút không cầm chuẩn.

Pháp trường đó mỗi một giờ liền giết một người, cũng hầu như là đều truyền ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết cùng âm thanh giãy dụa tức giận.

Ngay cả bọn hắn là những người ngoài này đều nghe không vô, Khương Hồng Võ làm sao có thể nhịn được.

- Ta đoán chừng là đã tới. Khương Hồng Võ là một kẻ hung hãn.

Dạ Thiên Lan tự nhận chính mình cũng không nghe được những tiếng kêu thảm như thế này.

Đó dù sao cũng là thuộc cấp trung thành nhất của Khương Hồng Võ, đã từng bảo đảm cho Khương gia thoát khỏi Bạch Hổ quan.

Khương Hồng Võ nếu mạo hiểm tới, đã nói lên mình trọng tình trọng nghĩa như thế nào, cũng càng chịu không được những tiếng kêu thảm nơi đó.

Nhưng, ngay cả một điểm động tĩnh cũng đều không có.

Cái này hoàn toàn có thể thấy rõ tính tình Khương Hồng Võ, cũng nói Khương Hồng Võ đang mưu đồ gì đó.

Không động thủ, chỉ là thời cơ chưa tới.

- Không biết Khương Phàm đang ở đâu. Có cùng Khương gia tụ hợp hay không.

Dạ An Nhiên nhìn vào bóng đêm đen nghịt, nhẹ giọng tự nói.

- Chờ một chút đi. Mặc kệ Khương Hồng Võ đang mưu đồ cái gì, muốn giết ra thành Khôi Binh này cũng sẽ không dễ dàng như vậy.

Bóng đêm dần dần sâu, bởi vì thành Khôi Binh cấm đi lại ban đêm mà càng trở nên trầm tĩnh.

Khắp nơi trên đường phố không có một ai.

Chỉ có hoàng thất cùng các cường giả hai cung Bắc Cương tiềm phục tại chỗ tối, sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Nơi pháp trường đó cách mỗi một giờ liền sẽ vang lên tiếng kêu thảm cùng những tiếng gầm thét, phiêu đãng trong màn đêm bao phủ thành Khôi Binh, thanh âm tê tâm liệt phế vừa tuyệt vọng vừa thống khổ, để cho người ta khó mà ngủ được.

Một đêm bình tĩnh!

Sáng sớm hôm sau, khi tia sáng mặt trời đầu tiên dâng lên, thành Khôi Binh lần nữa dần dần náo nhiệt lên, rất nhiều người chen chúc đi tới pháp trường, muốn xem tình huống như thế nào.

Nhưng, bọn người Khương Hồng Võ vẫn không có xuất hiện.

Pháp trường vẫn còn tiếp tục chém đầu.

Tống Thiên Hùng tựa như là Diêm La lấy mạng, tùy tiện vung ra một giọt máu tươi, rơi xuống trên thân ai thì người đó liền phải chết.

Loại này phương thức hành hình này đã kích thích thần kinh của tất cả mọi người trong tam đại gia tộc.

Bọn hắn phẫn nộ , cũng thấp thỏm.

Bọn hắn sợ hãi, thần sắc khẩn trương cao độ.

Có một số người đã sụp đổ mà bất tỉnh đi.

Đảo mắt qua một đêm.

Khương gia vẫn không có xuất hiện.

Rất nhiều người đều không giữ được bình tĩnh.

Mọi người từ nơi khác chạy đến xem náo nhiệt cũng bắt đầu nghị luận, Khương gia đến cùng có tới hay không?

- Phụ thân. Vương gia … người ... Sẽ đến không?

Yến Khinh Vũ hư nhược cúi đầu, thì thào nói nhỏ.

- Con hi vọng hắn tới sao?

Yến Tranh đã quỳ mười ngày, không có linh lực chèo chống, hắn cũng sắp gánh không nổi nữa.

- Con... Không biết...

Đôi môi Yến Khinh Vũ khô khốc có chút đóng mở, ý thức cũng bắt đầu hôn mê.

- Ta không hy vọng Vương gia tới. Ta đưa Khương Vương phủ rời đi, là kính trọng Khương Vương đã thủ vững hai mươi năm, là thay ngàn vạn con dân Thương Châu, trả lại cho Khương Vương phủ ân tình hai trăm năm thủ hộ. Nếu như còn có thể làm lại, ta vẫn là lựa chọn giống vậy. Khinh Vũ, làm người, làm việc phải không thẹn với lương tâm...

Yến Tranh theo bản năng muốn dạy Khinh Vũ đạo lý làm người, nhưng khi vừa mở miệng trong lòng lại tê rần, con mắt ẩm ướt.

Bọn hắn ai cũng không có tương lai nữa, còn nói đạo lý gì.

- Nếu như... Ta nói là nếu như...

Côn Bác thấp giọng khẽ nói, nói cho các tộc nhân sau lưng nghe.

- Nếu như Vương gia thật tới. Có hi vọng còn sống. Các ngươi phải chạy. Cái gì cũng không cần quản, cứ việc chạy.

Côn Bác cảm giác Vương gia sẽ trở về, nhưng hắn cũng không nghĩ Vương gia có thể mang vài trăm người bọn hắn đây rời khỏi thành Khôi Binh.

Đến lúc đó, nếu mấy huyết mạch có thể chạy khỏi, như vậy là đủ rồi.

Hắn, chỉ mong giữ lại được đoạn hậu!

- Nếu như... Vương gia không tới. Không cần oán trách Vương gia. Các ngươi, có thể oán ta! Có lỗi với các ngươi, là ta.

Côn Bác cũng không hối hận khi đưa Khương Vương ra khỏi thành Bạch Hổ, nhưng hắn vì kiên trì lựa chọn trung nghĩa lại tống táng toàn bộ Côn gia.

- Chớ ồn ào! Thời gian đã đến, kế tiếp!

Tống Thiên Hùng phất tay, một giọt máu tươi vung ra trên người Yến Khinh Vũ.

Thân thể Yến Khinh Vũ run lên, giọt máu tươi kia mặc dù ấm áp, nhưng khi rơi vào trên người nàng lại thật giống như lạnh thấu xương.

- Phụ thân, không thể tận hiếu với người rồi. Con... Không hối hận...

Yến Khinh Vũ nhẹ giọng một câu, quơ thân thể cứng ngắc liền uốn đứng lên.

Yến Tranh dùng sức nhắm mắt lại, hai tay gắt gao nắm chặt, cố nén bi thống cùng phẫn nộ.

- Ngươi là Yến Khinh Vũ?

Tống Thiên Hùng đi đến trước mặt nàng, giơ chiến đao nâng gương mặt tái nhợt của Yến Khinh Vũ lên.

- Lãnh Văn Thanh bình thường không phải rất cường thế sao, cứ như vậy từ bỏ ngươi. Đáng tiếc cho một mầm mống tốt.

Tống Thiên Hùng cười lạnh.


Chương 191 Thật thật giả giả, kế trong kế (2)
Chương 192 Thật thật giả giả, kế trong kế (3)

Một đệ tử tới sắp bắt được nàng.

- Chậm đã, đổi kẻ khác đi.

Tống Thiên Hùng hạ đao xuống.

- Đổi kẻ khác?

Vị đệ tử kia sững sờ.

- Nha đầu này lúc ấy không để ý tình huống, cứng rắn muốn xin Lãnh Văn Thanh cứu Khương Phàm đi. Hai người nói không chừng là có tư tình gì đó. Giữ lại, chờ Khương Phàm tới lại giết. Ngay trước mặt hắn!

Tống Thiên Hùng đi xuống hình đài, lại vung lên một giọt máu tươi, vẩy hướng về phía hình, giọt máu rơi xuống trên người một nữ nhân khác.

- Giết ta đi, ta không muốn đổi người. Giết ta đi...

Yến Khinh Vũ hư nhược giãy dụa, lại bị gắt gao đè lại.

Đệ tử Cửu Tiêu cung quả thực đã ném ra nữ nhân khác kia, tại trước bàn hình... Chém đầu!

Lại một ngày đầy nắng trôi qua.

Thành Khôi Binh cổ lão dần dần khôi phục sinh khí.

Tam hoàng tử lau trán, có chút mệt mỏi.

- Điện hạ, nếu không ngài nghỉ ngơi trước một hồi?

Nữ tỳ đưa tới cho hắn một cái khăn lông ướt.

- Chờ một lát nữa!!

Tam hoàng tử nhất định phải chờ đến khi người của Khương gia xuất hiện.

Bọn người Bạch Ngao Thương âm thầm nhếch miệng, phụ mẫu nó, phải đứng mấy ngày nữa đây?

Không, ngươi là đang ngồi.

Chúng ta đứng đây, chân đều cứng hết cả!

- Ta vẫn kiên trì ý kiến của ta. Thời gian kéo càng lâu, nói rõ bọn hắn mưu đồ càng sâu. Tam ca, ngươi sẽ gặp nguy hiểm!

Cửu công chúa tiếp tục nhắc nhở.

Nữ tỳ chau mày, vị công chúa này thật sự quá đáng ghét!

Bình thường không phải rất thân cận với Đại hoàng tử sao? Tại sao phải tới đây. Cố ý xem gia chủ của nàng thành trò cười?

- Lại đi hỏi một chút! Nhìn thấy ai đang lãnh đạm lười biếng, nghiêm trị cho ta...

Tam hoàng tử đang muốn đưa tay phân phó, sắc mặt hơi đổi.

Bọn người Bạch Ngao Thương cùng lúc cảnh giác, ngẩng đầu nhìn về phía không trung.

- A!!

m thanh gầm lên giận dữ, rung động trời cao.

Liệt diễm mãnh liệt quét sạch trời cao hơn một ngàn mét, sáng sớm quang diệu thành Khôi Binh.

Như một mặt trời thứ hai đột nhiên xuất hiện ở trên trời.

Một nam tử hùng tráng nhảy xuống mãnh cầm, liệt diễm sôi trào trùng thiên, vung lấy trọng đao thẳng hướng nơi cao nhất toà tửu lâu này.

Nhanh chóng lao xuống.

Thế như thiên thạch!

- Đến rồi! Bắt sống cho ta!

Tam hoàng tử bỗng nhiên đứng dậy, quả nhiên bọn hắn đã tới.

Hắn không chỉ có là bố trí tam trọng vòng vây tại pháp trường, dưới mặt đất tại tửu lâu này cũng bố trí rất nhiều cường giả.

Bắt giặc trước bắt vua?

Ngươi cần chính là ta!

Ta cần chính là ngươi!

- Bảo vệ tốt điện hạ.

Bạch Ngao Thương, Triệu Nguyên Bá, Lý Thanh Dương, còn có bọn người Khương Hồng Dương sẵn sàng trận địa đón quân địch.

Ầm ầm!

Tửu lâu kịch liệt lay động, cửa sổ đong đưa.

Mười mấy sợi dây leo tráng kiện phá tan mặt đất, giống như rắn lớn đáng sợ quấn quanh lấy tửu lâu, phóng lên tận trời.

Lục mang ngập trời, âm thanh chấn động cổ thành.

Phảng phất một gốc đại thụ thông thiên ầm vang đứng vững tại nơi đó, rất nhiều chạc cây cấp tốc tăng sinh, càng ngày càng 'Tươi tốt'.

Thành Khôi Binh kinh động, vô số ánh mắt nhìn về phía trong thành.

Tới rồi?

Khương Hồng Võ đến thật rồi!

Xung quanh tửu lâu, rất nhiều thân ảnh theo dây leo thẳng lên trời cao.

- Khương Hồng Võ, ta chờ ngươi rất lâu rồi.

Một người cao tới ba mét, cơ bắp khoa trương, hùng tráng như thú, toàn thân bốc lên huyết quang đáng sợ.

Hắn nhìn hằm hằm không trung, mượn dây leo trùng kích, bỗng nhiên bạo tạc.

Cự đao rộng rãi, phong mang lạnh thấu xương.

Hắn gầm lên giận dữ, đối đầu liệt diễm cuồn cuộn, chỉ lên trời cao bổ ra một đao cuồng mãnh.

Khương Hồng Võ từ trên trời giáng xuống, trong liệt diễm cuồng triều vung mạnh đao mà trảm, vũ động liệt diễm sôi trào.

Keng!!

Ầm ầm!

Tiếng đao chói tai!

Hỏa triều bạo động to lớn.

Người kia giống như đụng phải vách đá, toàn thân run rẩy, đại đao vỡ vụn, phun ra ngoài một ngụm máu tươi, hắn ngửa mặt nhìn lên, đưa tay đánh tới dây leo đại thụ.

Nhưng ngay sau đó, trên đỉnh đại thụ, những cường giả khác liên tiếp xuất thủ, hướng về phía Khương Hồng Võ phóng thích võ pháp, thanh thế cực lớn.

Lôi triều oanh minh, chói mắt mãnh liệt, như thiên lôi cuồng vũ vung roi giữa trời, xé rách hết thảy mọi thứ.

Cự thạch gào thét, thạch đao vỡ vụn, trùng thiên phách trảm, số lượng đạt tới một trăm chuôi, mỗi một chuôi đều hơn trăm mét.

Hàn quang lấp lóe, linh lực ngưng tụ thành hàng ngàn hàng vạn ngân châm, dày đặc lại bén nhọn, nhanh chóng đánh về phía không trung.

Càng có hàn phong gào thét, băng tinh trùng thiên hóa thành hơn mười đạo băng quyền cứng rắn rét lạnh, bạo kích thiên khung.

Năng lượng sôi trào, võ pháp thành hình, toàn bộ vọt tới không trung.

Một bà lão xuất hiện từ tán cây đang nở rộ, tóc dài loạn vũ, hai con ngươi phát ra tia sáng như thực chất.

- Khương Hồng Võ, tiếp ta một kích.

Bà đưa tay giơ lên trời, cuồng phong gào thét cuốn về phía không trung hình thành gió lốc khổng lồ quấn lấy những cường giả khác đánh ra tất cả thế công.

Giống như một Ác Long phát cuồng, gầm thét đánh về phía Khương Hồng Võ.

Sắc mặt vô số người đại biến.

Một màn này quả quá rung động!

Nhất định là cường giả của Hoàng gia!

Khương Hồng Võ tránh cũng không thể tránh, hắn điên cuồng phóng thích ra trùng điệp liệt diễm, liên miên bất tuyệt mà lao nhanh, toàn thân căng cứng, đụng vào gió lốc như triều dâng kia.

Ầm ầm!

Thiên khung bạo động, năng lượng mất khống chế.

Khương Hồng Võ giống như một Man thú, ở bên trong mạnh mẽ đâm tới, nhanh chóng lao xuống, ngạnh kháng lấy thế công kinh khủng, từ trên xuống dưới, quán xuyên trận gió lốc kinh khủng kia.

- Aaa…!!

Khương Hồng Võ máu me khắp người, sát thế kinh thiên vọt thẳng đến tửu lâu.

- Bắt sống cho ta!! Nhìn chằm chằm xung quanh, nghiêm phòng Huyết Ngục đánh lén.

Tam hoàng tử theo dây leo tiếp cận không trung, hai tay nắm chặt, bắt lấy, nhất định phải bắt lấy.

Bọn người Bạch Ngao Thương sẵn sàng trận địa đón quân địch, bọn hắn đều không nghĩ đến Khương Hồng Võ vậy mà lại trực tiếp giết xuống như thế.

Quá đột nhiên, cũng quá hung tàn.

May mắn là đã sớm chuẩn bị, nếu không một kích đã có thể tiến vào tửu lâu, giết bọn hắn trở tay không kịp.
Chương 193 Thật thật giả giả, kế trong kế (4)

- Khương Hồng Võ, ngươi quá cuồng ngạo.

- Đến đây!!

- Ngăn hắn lại!

Bà lão kia gào rít, đưa tay nâng lên, giữa thiên địa lại nổi lên cuồng phong. Hai tay trái phải giống như là hai vòng xoáy, xé rách lấy Phong nguyên lực trong phạm vi mấy chục dặm hội tụ tới nơi này.

- Giết!!

Một người kích phát lên lôi triều, hóa thành một lôi quyền bá liệt to như nóc nhà, lôi quang chói mắt, táo bạo lại oanh minh.

Một người khác thì nhấc lên ngàn vạn đá vụn, cuồng dã va chạm, ngưng tụ thành thạch quyền, nặng đến trăm vạn tấn, bên ngoài đều là gai nhọn từ nham thạch.

Một người khác nữa thì tạo ra kiếm triều vô tận, xen lẫn thành một thanh kiếm khổng lồ, gào thét xoay tròn, khí tức sắc bén cách ở rất xa vẫn có thể xé rách da thịt....

Mười hai vị cường giả hoàng thất, mười hai năng lượng hình thành thành nắm đấm đáng sợ, toàn bộ ngay lập tức liền quăng về phía không trung.

Ầm ầm!

Cuồng phong gào thét mãnh liệt, mười hai nắm đấm năng lượng đánh tới, thanh thế to lớn, tràng diện kinh người, giống như một người khổng lồ đang nổi điên, loạn quyền trùng thiên, đánh tới tới Khương Hồng Võ.

- Tốt!!

Khương Hồng Dương hít một hơi khí lạnh, rung động lại kích động.

Không hổ là cường giả hoàng thất bồi dưỡng, quá mạnh.

Khương Hồng Võ dẫn dắt liệt diễm đầy trời, ngưng tụ thành lít nha lít nhít tinh thuẫn, vờn đến xung quanh, ngạnh kháng cỗ triều cường kinh khủng này.

Nhưng, cỗ triều dâng vây quét này quá cường đại, tinh thuẫn đảo mắt đã vỡ nát, liệt hỏa mất khống chế mà lao nhanh. Khương Hồng Võ chật vật phản kích, nhưng vẫn là bị thạch quyền nện ở trên thân, phun máu phè phè, lăng không xoay người, ngay sau đó kiếm khí, bảo luân va vào trên người, máu thịt lập tức be bét, bị đánh bay ra ngoài.

Đại thụ lập tức cuốn lên dày đặc sợi đằng, quấn chặt Khương Hồng Võ.

Các cường giả Hoàng thất từ trên trời rơi xuống trên dây leo đại thụ.

Bọn hắn không kiêu ngạo, cũng không buông lỏng mà cảnh giác cửa hàng xung quanh tửu quán.

Nếu Khương Hồng Võ tới, rất có thể Huyết Ngục sẽ ở xung quanh.

Tam hoàng tử liếc mắt Cửu công chúa đã đứng lên kia, cười lành lạnh một tiếng.

Đây chính là sát chiêu của hắn!

Với tính cách Khương Hồng Võ, muốn phá cục thành Khôi Binh, cũng chỉ có thể đến bắt sống hắn.

Quả nhiên, đã thành công!

Cửu công chúa không để ý đến ánh mắt của hắn, nàng cảnh giác xung quanh, Huyết Ngục đâu? Vì cái gì lại chưa từng xuất hiện.

- Buông Khương Hồng Võ ra!

Tam hoàng tử hướng về phía bên ngoài hô to.

Dây leo quấn chặt Khương Hồng Võ, từ bên ngoài xé rách vào trong, treo ở giữa không trung.

Khương Hồng Võ máu me khắp người, lộ ra xương trắng nhìn thấy mà giật mình,

- Khương Vương, lại gặp mặt. Không, không nên lại xưng là Khương Vương. Ngươi đã tự nguyện rời khỏi Lang Gia quốc rồi.

Tam hoàng tử nhìn Khương Hồng Võ bị khống chế gắt gao, trên mặt rốt cuộc cũng lộ ra mấy phần tươi cười.

Rốt cuộc cũng bắt được!

Hắn đã có thể có cái để bàn giao cho hoàng thất!

Chỉ cần lại bắt được Khương Phàm, tìm về tất cả người của Khương gia, sự mất mặt ở Bạch Hổ quan liền có thể một lần nữa kiếm về.

- Mang theo mặt nạ làm gì. Không có mặt mũi gặp người khác sao?

Khương Nhân bước nhanh đi qua, một thanh giật cái mặt nạ rách rưới xuống, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, mới nhẹ nhàng thở ra.

- Đại ca, rốt cuộc cũng đã gặp mặt. Ngươi muốn bắt điện hạ? Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Khương Hồng Dương tiến đến trước mặt hắn, nói lời lạnh nhạt.

Khương Hồng Võ cúi thấp đầu, chỉ đang thống khổ than nhẹ.

- Tên Khương Vương phủ hai trăm năm trung nghĩa đã hủy ở trên tay Khương Hồng Võ ngươi. Ngươi, có thẹn với liệt tổ liệt tông hay không?

- Ngươi, có nhục với danh hiệu 'Khương Vương' này hay không.

Khương Hồng Dương vừa nói vừa bắt lấy tóc Khương Hồng Võ, dùng sức nhấc lên, hướng về phía Tam hoàng tử:

- Mở mắt ra, nhìn điện hạ. Ha ha, Khương Hồng Võ à, Huyết Ngục của ngươi đâu? Kêu đi ra đi. Ngươi đã đến đây liền xứng đáng với bọn người Yến Tranh. Thương Châu, sẽ không có ai nói ngươi vong ân phụ nghĩa, thế này đủ rồi.

Tam hoàng tử đi đến trước mặt Khương Hồng Võ, nhìn ánh mắt của hắn.

Khương Hồng Võ không nói gì, giống như là nhận mệnh.

- Nói!! Đừng gắng gượng nữa!!

Khương Hồng Dương dắt lấy tóc Khương Hồng Võ, dùng sức lung lay.

Thế Nhưng... Khương Hồng Võ cái gì cũng không nói.

- Chờ một chút. Có gì đó không đúng.

Bạch Ngao Thương nhíu mày nhìn chằm chằm Khương Hồng Võ, do dự một chút, đưa tay chộp tới mặt của hắn.

- Thực lực của Khương Vương... Không chỉ như vậy...

Triệu Nguyên Bá cũng lập tức cảnh giác, mặc dù đột nhiên giết ra có chút vượt quá ngoài ý muốn, nhưng luôn cảm thấy có chút... Ngu!

Bọn thị vệ hoàng thất lập tức trông coi Tam hoàng tử lui lại.

Bạch Ngao Thương sau khi xem kỹ trên mặt Khương Hồng Võ liền đưa tay giật xuống một lớp da người.

Khuôn mặt lộ ra lại là một người đàn ông xa lạ.

- Ha ha...

Nam tử này đột nhiên dùng sức cắn nát cái gì đó, trong miệng lập tức đầy tràn máu tươi.

Hắn thống khổ kêu nhẹ, kịch liệt giãy dụa, dần dần không còn khí tức nữa.

Đám người cau chặt lông mày, lập tức nhìn phía pháp trường.

- Tản ra cho ta!

Tam hoàng tử quát tháo dây leo che chắn trước mặt.

Dây leo thoáng tản ra, cũng không hề hoàn toàn biến mất, để bảo đảm không có gì bất ngờ xảy ra.

Đúng vào lúc này, phương hướng pháp trường đột nhiên truyền đến tiếng ầm ầm kịch liệt, đinh tai nhức óc, cả thành Khôi Binh đều đang lay động. Bụi đất tung bay, tiếng hô to nổi lên bốn phía, loạn thành một mảnh.

- Xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Tam hoàng tử khó coi.

Tên Khương Hồng Võ này quá giảo hoạt, đoán được mình sẽ đem tinh lực chủ yếu đặt ở nơi này, liền cố ý ném một tên thế thân tới chịu chết, mục tiêu chân chính lại là trực tiếp cướp pháp trường.

Nhưng, nơi đó cũng đã được bố trí ba tầng vòng vây, có cường giả hai cung Bắc Cương, tam đại cường giả vương phủ, còn có năm mươi ngàn quân tốt tinh nhuệ.

Hắn muốn làm thế nào?
Chương 194 Thật thật giả giả, kế trong kế (5)

Trong trong ngoài ngoài pháp trường lâm vào đại loạn, trên mặt đất phạm vi hơn ba ngàn mét đột nhiên đổ sụp. Ngoại trừ hình đài bởi vì đặc thù nên vẫn còn vững vàng kháng trụ ra thì mặt đất xung quanh đều gấp rút hạ xuống, số lượng lớn cường giả đóng giữ cùng đám người xem náo nhiệt cũng rơi xuống theo.

Tám đầu Thạch Mãng (rắn đá) tráng kiện theo tầng đất sụp đổ gầm thét lao ra.

Bọn chúng tráng kiện khổng lồ đến nỗi giống như là Yêu thú, chúng đang cuồng dã xông về hình đài.

- Đám hỗn đản này đào địa động sao? Ngăn chặn cho ta. Chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Trăm vị cường giả xung quanh hình đài lập tức triển khai phản kích.

- An Nhiên, thông tri bọn hắn, chuẩn bị xuất thủ.

Dạ Thiên Lan lập tức lên đường, xông về hướng pháp trường.

Khương Hồng Võ tính toán thật giỏi, hấp dẫn trên trời, lại nghĩ cách cứu viện dưới mặt đất

Sự phối hợp này thật không tệ.

Nói không chừng dưới mặt đất đã xuyên suốt số lượng lớn thông đạo.

Nhưng pháp trường đóng giữ rất nhiều cường giả, bọn hắn muốn giết ra ngoài vẫn phải bỏ ra không ít đại giới.

Nhưng có thêm Thiên Sư tông liền dễ dàng hơn rất nhiều.

- Khương Hồng Võ đáng chết.

- Đi ngăn lại cho ta.

Sắc mặt Tam hoàng tử cực kỳ khó coi, tính đi tính lại vẫn là không nghĩ tới Khương Hồng Võ sẽ đào hang từ dưới mặt đất đi ra.

Mười hai vị cường giả hoàng thất phía ngoài lập tức phân ra chín vị, xông về phía pháp trường.

Bọn người Bạch Ngao Thương xúc động muốn giết qua, nhưng ai cũng không hề động. Bọn hắn hôm nay chỉ là mồi nhử, mọi chuyện còn lại đều giao cho hoàng thất cùng những người Cửu Tiêu cung kia.

Nhưng, ngay thời điểm bọn hắn lo lắng nhìn về phía pháp trường. Khương Hồng Võ đã 'Chết' lại lặng lẽ mở mắt ra.

Vừa rồi hắn phun ra huyết thủy, là máu giả!

Trên mặt xác thực mang theo mặt nạ, nhưng không chỉ là một tầng.

Bên ngoài là hắn làm bộ!

Tầng thứ hai làm bộ không phải hắn!

Khí tức của hắn không còn do ăn vào đan dược mà Khương Tuyền cho giúp che giấu cảnh giới.

Mục tiêu của Khương Hồng Võ chính là Tam hoàng tử!

Ngay cả pháp trường bên kia, dưới tầng đất sụp đổ cũng chỉ có tám tên Huyết Ngục. Bọn hắn kéo dài đến bây giờ mới xuất thủ, một mực chính là đang cẩn thận cẩn thận đào hố, cam đoan khi sụp đổ sẽ gây ra hỗn loạn, hấp dẫn lực chú ý. Huyết Ngục còn lại thì tản mát ở xung quanh tửu lâu.

Khương Hồng Võ đang chuẩn bị!

Huyết Ngục cũng đang chuẩn bị!

Một trận đánh giết chân chính, bây giờ hẳn là phải bắt đầu.

Nhưng... Khương Hồng Võ tính tới hết thảy, diễn luyện rất nhiều lần, duy chỉ có không nghĩ tới nơi này còn có một công chúa tinh minh.

- Ừm?

Cửu công chúa cũng nhìn phía pháp trường, nàng luôn cảm thấy là lạ, không khỏi quay đầu nhìn về hướng Khương Hồng Võ.

Khương Hồng Võ vừa muốn kích hoạt linh văn lại lập tức cảnh giác, ngay cả mở mắt ra chút cũng không dám động.

Cửu công chúa nhìn chằm chằm Khương Hồng Võ, thần sắc dần dần ngưng trọng.

- Tam ca!!

Đầu ngón tay của Cửu công chúa giữ chặt nhẫn không gian của mình, la lên gọi Tam hoàng tử.

- Đừng có lại nhiều lời.

Tam hoàng tử không rảnh quản Cửu công chúa.

Khương Hồng Võ thầm nghĩ sắp hỏng rồi, hắn lập tức muốn phản kích sớm.

Đúng vào lúc này, trong tiểu lâu cách tửu lâu này ba đầu đường phố bên ngoài, Khương Phàm một mực tiềm phục tại nơi này, lại nắm chặt Liệt Dương Cung.

Khi pháp trường xảy ra bất trắc, thời điểm Tam hoàng tử cho tinh lực chuyển di, Khương Phàm liền quả quyết ngưng tụ Hỏa Thương, thôi động pháp trận, ngưng tụ mênh mông hỏa diễm.

- Tiểu Đao, xem ngươi rồi. Trợ giúp Vương gia!

Khương Phàm không biết Khương Hồng Võ đang ngụy trang thật thật giả giả. Hắn chỉ là dự đoán Vương gia sẽ đánh lén Tam hoàng tử.

Không biết là dùng biện pháp gì!

Cho nên hắn vẫn một mực đợi ở đây. Quả nhiên, Vương gia đã tới, rất có thể bị bắt. Đây chính là hắn cơ hội xuất thủ. Tiểu xà vèo thoát ra ngoài.

Oanh!

Hỏa Thương nổ bắn ra cuốn lên hỏa triều mãnh liệt, đánh về phía tầng cao nhất của tửu lâu cách đó trăm thước.

Tiểu xà phía trước, Hỏa Thương ở phía sau, cơ hồ như hòa làm một thể. Đây là phối hợp ăn ý đã hình thành sau khi bọn hắn trên đường tới đây đã luyện tập hơn ngàn lần.

A?

Bọn người Tam hoàng tử lập tức cảnh giác.

Cường giả hoàng thất khống chế dây leo cũng phát giác được ánh lửa, quả quyết khống chế dây leo, hình thành thủ hộ.

Nhưng, chuyện đột nhiên xảy ra, lực chú ý của bọn hắn vốn là đang bị pháp trường nơi đó hấp dẫn lấy nên phản ứng vẫn là chậm đi mấy phần.

Hỏa Thương trong nháy mắt mà tới, tại thời điểm dây leo hoàn toàn khép kín lại, trong một giây, Hỏa Thương đã đánh vào tửu lâu, liệt diễm theo sát phía sau thì hoàn toàn ngăn trở.

- Điện hạ coi chừng.

Nữ tỳ trước tiên ngăn ở phía trước Tam hoàng tử, hình thành tường băng, quả thực là đã kháng trụ với Hỏa Thương đang lao tới.

Bạo tạc mãnh liệt, oanh động tầng cao nhất.

Bọn người Bạch Ngao Thương quá sợ hãi, lại sửng sốt một chút.

Chỉ điểm uy lực ấy? Lại dám tấn công đến đây?!!

Nhưng chính là cỗ hỏa diễm nhìn như 'Yếu ớt' này lại cho tiểu xà một cơ hội, nó thì thừa dịp hỗn loạn, xảo diệu chui được vào phía dưới áo bào của Tam hoàng tử.

- Ngọn lửa màu vàng? Là Khương Phàm?

Bọn người Khương Hồng Dương lập tức kịp phản ứng.

- Bắt sống cho ta!

Tam hoàng tử thét lên ra lệnh.

Khương gia tới, Khương Phàm cũng tới.

- Giao cho chúng ta!

Khương Hồng Dương, Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão lập tức lên đường, ngay cả Khương Nhân cũng nhịn không được mà đuổi theo.

Đây là người của Khương gia bọn hắn, nên tùy theo bọn hắn đến bắt.

- Ở nơi đó!

Bọn hắn xông ra tầng khỏi cao nhất của tửu lâu, rơi vào trên đường, trước tiên tập trung vào trăm thước bên ngoài.

Khương Phàm thu Liệt Dương Cung lại, huy động cánh sau lưng phóng lên tận trời, hướng về nơi xa chạy trốn.

- Làm sao lại có cánh?

- Thật sự là Khương Phàm sao?

- Đuổi đuổi đuổi, đuổi kịp lại nói.

Đám người Khương Hồng Dương hơi do dự nhưng vẫn tăng tốc đuổi theo.

Khương Phàm thôi động hỏa dực bay ra vài trăm mét, đột nhiên rơi xuống, nhảy tới trong một cái viện nào đó.
Chương 195 Thật thật giả giả, kế trong kế (6)

- Sẽ còn gặp lại.

Trong viện tụ hơn ba mươi người tuổi tác tương tự hắn, hình thể cũng tương tự, còn mặc y phục hài tử.

Đây đều là người mà Khương Phàm gom lại trong những ngày qua. Cho mấy khỏa đan dược, để bọn hắn làm chân chạy, bọn hắn rất tình nguyện. Cho nên, Khương Phàm ra lệnh một tiếng, bọn hắn toàn bộ liền leo tường xông ra ngoài, hướng các phía khác nhau mà phóng đi.

Khương Phàm thì tiến vào gian phòng bên trong, từ một đầu móc ra một đường thông đạo rời khỏi đó.

- Xảy ra chuyện gì?

Bọn người Khương Hồng Dương sửng sốt một chút, nhìn 'Khương Phàm' phóng tới bốn chỗ.

Cái này…. phụ mẫu nó, làm sao đuổi được đây?

- Đuổi theo, toàn bộ bắt lấy. Hắn khẳng định là ở trong đó.

Đại trưởng lão tức giận, lại bị một tên hài tử đùa nghịch.

Nhưng, bọn hắn vừa muốn lao ra, một trận kịch biến đột nhiên bộc phát tại tửu lâu.

- Tam ca, Khương Hồng Võ có cái gì đó không đúng.

Cửu công chúa lại chú ý tới Khương Hồng Võ nơi đó, mặc kệ Tam hoàng tử có thái độ gì, nàng vẫn nghiêm túc quát tháo nói với hắn.

- Cái gì?

Tam hoàng tử vừa mới chuyển người qua, tiểu xà bên trong áo bào lại nhếch cái đuôi nhọn như đao lên. Năng lượng dành dụm toàn thân, phần đuôi đều nở rộ lên hồng quang yêu dị.

Đao nhọn đỏ bừng, giống như mới từ trong nham tương rút ra.

Tiểu xà căng cứng toàn thân, bỗng nhiên bạo phát. Trường đao sắc nhọn hướng lên trên đâm một đao.

Phốc phốc!

A!!!

Tam hoàng tử căng cứng toàn thân, kêu thảm nhảy dựng lên.

Đám người giật mình, lập tức hướng xung quanh cảnh giác, xảy ra chuyện gì?

Tam hoàng tử dùng sức che phía dưới, xé rách lung tung, thổi phù một tiếng, cùng với máu tươi phun tung toé, rút ra một con tiểu xà dài nhỏ.

Tiểu xà giãy dụa, một cái đuôi đâm xuyên qua cổ tay của hắn.

Tam hoàng tử lại kêu sợ hãi mà buông tay.

Tiểu xà vèo một cái liền vọt ra ngoài.

- Bắt nó lại!

Tam hoàng tử gầm thét.

Sỉ nhục!

Vô cùng nhục nhã!

Là ai vô sỉ như vậy?!

Bạch Ngao Thương lập tức muốn truy kích, nhưng cố dừng lại.

- Đuổi theo!

Tam hoàng tử đang muốn quát tháo, sắc mặt hơi đổi.

- Điện hạ... Nữ tỳ thét lên, nhào về phía Tam hoàng tử.

Ngay một khắc này, Khương Hồng Võ vận sức chờ phát động đột nhiên chấn mở dây leo toàn thân.

Liệt diễm toàn thân như núi lửa phun trào, kịch liệt sôi trào, nhiệt độ kinh khủng trong nháy mắt làm cái bàn cũng bốc hơi, ngay sau đó liệt diễm tuôn ra nuốt hết cả tầng cao nhất.

Bạch Ngao Thương, Triệu Nguyên Bá, Lý Thanh Dương đều vội vàng không kịp chuẩn bị, chật vật tung bay ra ngoài.

Nữ tỳ bị đốt sống chết tươi!

Cửu công chúa kịp thời phản ứng, từ trong nhẫn không gian triệu ra một kiện áo bào đẹp đẽ.

Áo bào bị linh lực kích thích, cường quang sôi trào hóa thành một đầu mãnh cầm, quấn lấy Cửu công chúa cấp tốc thoát đi.

- Tam điện hạ, ngươi chính là đợi ta, ta tới rồi đây.

Khương Hồng Võ dậm chân phóng tới, từ trong liệt diễm cuồn cuộn bắt Tam hoàng tử lại, phá tan dây leo nặng nề xông ra ngoài.

Cường giả Huyết Ngục tiềm phục tại xa xa, khi nhìn thấy liệt diễm phá tan tửu lâu, một khắc này, bọn hắn lập tức triển khai hành động.

- Đến đây!!

Toàn bộ mười tám vị Huyết Ngục mạnh nhất bạo khởi, thân thể mãnh lực cuộn mình từ trong nhẫn không gian triệu ra tấm chắn.

- A a a...

Những Huyết Ngục còn lại lên tiếng cuồng hống, phóng xuất ra lôi triều, thạch chuỳ, trọng kiếm cùng các loại võ pháp cường hãn, lấy trạng thái mạnh nhất đánh về phía tấm chắn.

Tấm chắn ầm vang vỡ vụn, mười tám vị Huyết Ngục mạnh nhất bay đến trời cao. Bọn hắn ở giữa không trung khống chế lại thân thể, ánh mắt hừng hực, nhẫn không gian ở tay phải lóe lên tia sáng, liêm đao huyết sắc xuất thủ.

- Giết!!

Những Huyết Ngục còn lại cũng triệu ra liêm đao huyết sắc, cũng thẳng hướng bọn thủ vệ khác ở xung quanh tửu lâu.

- Cứu điện hạ.

Bạch Ngao Thương bộc phát lôi triều toàn thân, không đợi đến khi rơi xuống đất liền xé rách hỏa diễm, phát ra tiếng gầm thét gấp gáp.

- Điện hạ!!

Bọn người Triệu Nguyên Bá liên tiếp rít gào, phá tan hỏa diễm, muốn đuổi bắt Khương Hồng Võ.

Ba vị cường giả hoàng thất trên dây leo lập tức lao xuống.

Dây leo lắc lư kịch liệt giống như vô số cự mãng đang đánh về phía Khương Hồng Võ.

Khương Hồng Võ gắt gao bóp lấy cổ Tam hoàng tử, hét lên một tiếng, như hổ gầm hoang dã, liệt diễm sôi trào cuồn cuộn, trong nháy mắt hóa thành hàng vạn hỏa tinh sáng long lanh, lóe ra tia sáng chói mắt, trong chớp mắt toàn đều bộ nổ bắn ra.

Bọn chúng nhanh chóng cuồng kích bát phương đánh về phía tất cả mọi người xung quanh.

Ngay sau đó...

Ầm ầm!

Tất cả hỏa tinh đều bạo tạc.

Mỗi một khỏa đều áp súc năng lượng cực hạn, mỗi một khỏa đều sôi trào lên đại uy thế băng diệt.

Quả thực đây là đợt đầu tiên bọn người Bạch Ngao Thương gánh vác dưới cuồng nộ vây quét như thế này, số lượng lớn thị vệ hoàng thất đều bị tạc chết hoặc là bị thiêu chết.

- Ngăn hắn lại!

Bạch Ngao Thương lo lắng lại phẫn nộ, hắn xua tan liệt diễm muốn giết đi qua.

Nhưng cứ như vậy một hồi, mười tám vị Huyết Ngục mạnh nhất đã vượt ngang vài trăm mét, liên tiếp vọt tới gần, vừa mới rơi xuống đất đã lần nữa bạo động.

Ba người một tổ, phân biệt lao về phía Triệu Nguyên Bá, Lý Thanh Dương, ba vị cường giả hoàng thất giữa không trung, cùng lão nhân khống chế dây leo trong tửu lâu.

- Bạch Ngao Thương, ân oán mười lăm năm của chúng ta, hôm nay cùng một chỗ giải quyết luôn đi.

Khương Hồng Võ triệu ra Liệt Hỏa Cuồng Đao, ngang nhiên lao thẳng đến Bạch Ngao Thương.

Đột nhiên xảy ra kịch biến, tửu lâu hỗn loạn kinh động đến đường đi xung quanh.

- Xảy ra chuyện gì?

Bọn người Khương Hồng Dương liên tiếp quay đầu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi không gì sánh được.

Pháp trường cũng cấp tốc an tĩnh lại.

Đám người trấn thủ nơi này chính kỳ quái bên trong địa tầng sụp đổ tại sao lại không có kẻ địch, cũng không có hỗn loạn ngoài mong muốn khác.

Không nghĩ tới hỗn loạn lại lần nữa xuất hiện tại tửu lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK